Vài năm sau khi chúng tôi tốt nghiệp, cả hai đều rất bận rộn, cậu ấy bận tranh giành quyền lực nhiều hơn ở Lục gia, tôi bận khởi nghiệp.
Khi chúng tôi cùng nhau về nhà họ Thịnh, Lục Nhẫn luôn kéo tôi đi ngay sau khi ăn xong, không thích anh cả nói chuyện với tôi quá nhiều.
Hơn nữa anh cả tôi cũng không thích cậu ấy.
Có lần anh ấy mắng tôi ngu ngốc, bị Lục Nhẫn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau khi Lục Nhẫn biết chuyện này, điều đầu tiên cậu ấy làm là ôm tôi dỗ dành: “Vợ tôi không hề ngu.”
Lục Nhẫn còn muốn nói: Là do anh không biết thôi, hồi còn ở trường, thực ra có rất nhiều người thích anh, chỉ là đều bị cậu ấy lặng lẽ ngăn lại.
Những lời này Lục Nhẫn sẽ không nói, vì đã không còn ý nghĩa nữa.
Nhưng chỉ một câu nói này đã khiến mắt tôi nóng lên.
“Chồng ơi, cậu thật tốt.”
Lục Nhẫn hôn lên trán tôi: “Về nhà thôi, tôi làm đồ ăn ngon cho anh.”
----------(Hết)----------
