ÁM VỆ CHỈ MUỐN ĂN NO AI NGỜ LẠI TRỞ THÀNH HOÀNG HẬU

Chương 7

Thất hoàng tử bàn việc với người khác, dùng tư ấn của mình đóng dấu.

Sau đó hắn cũng không cất đi, cứ để trên bàn sách, rồi hắn đứng dậy rời đi.

Ta nghĩ hắn quên, tiện tay thu dọn cho hắn, đặt vào trong tủ khóa lại.

Hắn thấy vậy thì dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.

Sao vậy? Còn không mau cảm ơn ta.

Thất hoàng tử do dự, vẫn nói: "Ngươi không hoàn thành nhiệm vụ Thái tử giao cho ngươi sao?"

?

Ta nghi hoặc nhìn hắn.

"Ta là người của Thất hoàng tử."

Thái tử đã tặng ta cho Thất hoàng tử, vậy ta là của Thất hoàng tử rồi, tại sao còn phải nghe theo Thái tử.

Thất hoàng tử cân nhắc cách dùng từ.

"Thái tử bảo ngươi đến để giám sát ta, để giúp hắn làm việc."

Ta gãi gãi đầu.

Nói khi nào cơ?

Ta hồi tưởng lại.

Trước khi ta gặp Thất hoàng tử, Thái tử quả thật có gọi ta tới nói chuyện.

Nhưng hắn nói nhiều quá, ta cứ mãi lơ đãng, không nghe thấy.

Thì ra là như vậy sao?

"Vậy làm sao bây giờ?"

Thế ta nên nghe lời Thái tử hay nghe lời Thất hoàng tử đây?

"Thái tử chắc chắn đã cho các ngươi uống độc dược rồi, loại đến giờ phải tìm hắn lấy thuốc giải đó..."

Ta ngắt lời Thất hoàng tử.

"Ta đã uống thuốc giải rồi."

Nội lực của ta thâm hậu, khinh công cũng tốt.

Nghe trộm được Thái tử cất thuốc giải ở đâu, ta đã sớm lén lấy ra ăn rồi.

Thất hoàng tử cũng nghẹn lời.

Hắn im lặng một lúc lâu, cười xoa xoa đầu ta.

"Ngươi quả thật là... Đại trí nhược ngu (Khôn ngoan giấu trong vẻ ngu ngơ) nha."

Ý gì vậy? Không hiểu.

 

back top