Hồi nhỏ tôi đã tố cáo ông ấy.
Tham ô nhận hối lộ.
Tôi tưởng ông ra tù sẽ cải tà quy chính.
“Mười năm!”
Cha tôi túm cổ áo tôi, gào lên:
“Lão tử có bao nhiêu cái mười năm!”
Ông ta nghiến răng.
“Khương Lạc Lạc, tao có thể sinh ra mày, cũng có thể cho mày chết.”
Ngoài cổng nhà máy, ba bóng người cao lớn bước vào.
Cha tôi liếc nhìn họ một cái.
Giục giã không kiên nhẫn:
“Ba đứa mày nhanh lên, ai ra tay trước, người đó nhận tiền thưởng.”
Vạn Ưng, Kiều Báo, Khâu Xà.
Dưới ánh đèn, tôi nhìn khuôn mặt họ dần rõ ràng.
Hiểu ra tất cả.
Hóa ra người gọi điện thoại cho họ, ra lệnh truy sát tôi chính là cha tôi.
Cha tôi hừ lạnh bất mãn:
“Tao cho tụi bay nhiều tiền như vậy, là để tụi bay dây dưa đến giờ sao?
“Cuối cùng còn phải để tao tự mình bắt người.
“Ba thằng phế vật.”
Ông ta đá một cú mạnh xuống đất, giận dữ hét lên:
“Đứng đực ra đó làm gì! Tranh giành cái đầu người đi!”
Vừa dứt lời.
Khâu Xà dùng một cú đá kéo tôi gạt đầu cha tôi xuống đất.
Mặt cha tôi đập xuống đất.
Mở to mắt, không thể tin được:
“Mày mẹ nó phản bội à!”
“Vạn Ưng, Kiều Báo! Đưa Khâu Xà ra ngoài cho tao!”
Vạn Ưng không để ý.
Đấm vài cú khiến mấy người xung quanh tôi ngã rạp xuống đất.
Kiều Báo cởi dây thừng trên người tôi, cởi áo ngoài lau nước trên người tôi, ôm tôi vào lòng.
Hắn ta nâng mặt tôi lên.
Vẻ mặt lo lắng:
“Cậu không sao chứ? Bảo bối”
Khâu Xà nóng nảy, đè đầu cha tôi hét vào mặt chúng tôi:
“Ai cho mày gọi cậu ấy là bảo bối! Đó là bảo bối của tao!”
Vạn Ưng vừa đánh vừa nhìn qua:
“Hai đứa mày cũng không thèm diễn nữa à! Lạc Lạc thích tao! Chắc chắn là bảo bối của tao!”
Cha tôi nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, đầu óc sắp không quay kịp nữa.
“Tụi bay mẹ nó bị điên hết rồi sao?!
“Con trai tao là thằng đực rựa!”
Mắt ông ta đỏ ngầu, với lấy cây gậy trên mặt đất.
Ném về phía tôi trong không trung.
Cây gậy bị ba người họ đá văng.
Vỡ tan thành hai nửa.
Ba người đồng thời hét lớn:
“Đừng động vào Lạc Lạc!”
Vạn Ưng xoa đầu tôi.
“Bảo bối không sao!”
Kiều Báo bóp nhẹ mặt tôi.
“Bé cưng đừng sợ.”
Khâu Xà phủi bụi trên m.ô.n.g tôi.
“Đừng làm bẩn.”
Sau một trận hỗn chiến, chân tôi còn chưa chạm đất.
Khi hai người đánh nhau với những người khác.
Người còn lại sẽ ôm tôi vào lòng.
Lúc cha tôi bị còng tay lên xe cảnh sát, đầu óc vẫn còn ong ong:
“Nó nó mẹ nó là thằng đực rựa!
“Con trai tao là thằng đực rựa!
“Tụi bay! Tụi bay! Một lũ điên!
“Điên rồi! Điên hết rồi!”
Sau này tôi mới biết.
Lần điện thoại mà tôi nghe lén được đó.
Ba người họ ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng đều ôm ý đồ riêng.
Không ai muốn làm tổn thương tôi.
Không chỉ vậy.
Kể từ khi về nhà.
Ba người họ thực sự bắt đầu chính thức theo đuổi tôi.
