Tôi che m.ô.n.g lại, nghe những lời thoại kinh khủng này, nuốt nước bọt.
Ngửa cổ lên trời hét to một tiếng:
“Biến thái! Có biến thái! Nhà tắm công cộng có biế... Ưm.”
Bàn tay lớn của Vạn Ưng bịt miệng tôi lại.
Hắn ta cau mày khó hiểu:
“Hét loạn gì thế?”
Những người ở các buồng tắm khác nghe tiếng liền kéo đến.
Họ thấy Vạn Ưng đang đè tôi, người nhỏ hơn hắn ta một nửa, vào tường, bàn tán xì xào.
Hắn ta ngượng ngùng buông tay ra, giấu con d.a.o găm đi.
Tôi vụt một cái chạy mất.
Thở hồng hộc lao vào chiếc xe buýt sắp đóng cửa.
Thật không ngờ tôi cũng gặp phải gã biến thái nhặt xà phòng trong nhà tắm!
Có lẽ vì tôi trông quá trắng trẻo, thư sinh và yếu ớt.
Cánh tay nhỏ bé, chân cẳng mảnh khảnh thế này, nếu thực sự rơi vào tay gã đồng tính luyến ái đó, chắc chắn không có chút sức phản kháng nào!
Chiếc xe buýt khởi động ngay khoảnh khắc tôi nhảy lên.
Tảng đá trong lòng tôi rơi xuống.
Giờ thì hắn ta muốn đuổi cũng không kịp nữa.
Trong xe buýt người chen chúc người, người tôi dán sát vào bao nhiêu người, không khí vô cùng oi bức, mồ hôi nhỏ tong tong.
Tôi nhích nhích cái mông, vừa mới thở phào.
Một vật cứng cáp, dài và thẳng đứng cấn vào thắt lưng tôi.
Người đàn ông áp n.g.ự.c vào lưng tôi.
Nói bên tai tôi:
“Đừng nhúc nhích.”
