Từ lúc tiến vào phòng họp bắt đầu, một luồng không khí quái dị không nói nên lời liền dần dần lan tràn.
Giống hai loại tin tức tố vẫn chưa hoàn toàn phóng thích, chúng ẩn núp trong không khí, ngấm ngầm phân cao thấp trong mỗi lần chạm nhau.
Trần trợ lý vào cửa đầu tiên nhìn thấy, là lão bản tinh thần thật tốt của mình, sắc mặt anh ta rất tốt, toàn thân không chút cẩu thả, trước n.g.ự.c còn thắt một chiếc cà vạt thêu có hoa văn ám đỏ, sau đó quay đầu quét tới, hắn lại thoáng nhìn bọng mắt thanh hắc của tiểu Quý tổng.
Hai người tương phản rõ ràng, đến nỗi không chỉ một mình hắn ở toàn trường lặng lẽ quan sát.
“Về Hải Kinh ở đâu?” Quý Tụng Mân hỏi.
Quý Việt Đình tự cao tự đại, cũng học anh trai hắn ít lời: “Phòng ở trước kia.”
“Như vậy a,” Alpha tương đối lớn tuổi giống như lơ đãng cuốn cuốn tay áo, lộ ra cổ tay rắn chắc hữu lực, “Có chỗ ở thì tốt nhất không gì bằng.”
Quý Việt Đình vốn không muốn đáp lời, nhưng tầm mắt không tự giác di động, vài giây sau đột nhiên dừng lại ở trên cổ tay Quý Tụng Mân, trừ đi cái chiếc nhẫn sáng lóa kêu hắn khó chịu kia, nơi đó lại vẫn có vài vết đỏ.
“!!”
Ngay cả đời sống cá nhân Quý Việt Đình có sạch sẽ đi nữa cũng đã nhìn ra, này chỉ có thể là dấu vết lưu lại từ chuyện tình ái.
Mà trên thế giới có thể kêu Quý Tụng Mân cam tâm tình nguyện trói buộc hai tay, trừ Yến Trì còn có ai?
Tối hôm qua...... Không, nhất định không phải tối hôm qua.
Sắc mặt Quý Việt Đình khó coi tự mình thôi miên, nhưng ánh mắt lại không ngừng xem xét trên người Quý Tụng Mân, hắn mâu thuẫn rối rắm, hàm răng cắn chặt, tuyến thể sau cổ đập thình thịch cơ hồ sắp đột phá miếng dán ức chế.
“Còn cần mở họp,” Quý Tụng Mân làm như sớm có đoán trước, bất động thanh sắc dùng tin tức tố của chính mình đem người đi xuống một áp, “Cần tôi nhắc nhở?”
“Khanh khách”, tiếng răng hàm nghiền ma chấn động trong đầu Quý Việt Đình, hắn từng câu từng chữ: “Không, cần.”
Alpha õng ẹo tạo dáng! Hắn không xem cũng được!
Cái cà vạt đỏ kia càng là xấu muốn chết!
Chờ hội nghị chân chính bắt đầu, Quý Tụng Mân vẫn là như thường lui tới một lời trúng đích sắc bén dứt khoát, lời nói không nhiều lắm nhưng tổng thẳng trung yếu hại.
Đầu bên kia Quý Việt Đình lại bằng không, rất giống ăn thuốc s.ú.n.g vậy, từng câu từng chữ hỏa khí mười phần, mỗi khi Quý Tụng Mân mở miệng đều phải mở miệng phản bác một chút, tuy nói lời nói xốc nổi chút, nhưng cũng cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Phòng họp vô tri vô giác thành chiến trường, hai cái Alpha cấp bậc tin tức tố cao nhất im lặng giao phong, mỗi lần lên tiếng đó là một hồi đánh giá.
Nhưng nói cho cùng, chung quy vẫn là Quý Tụng Mân áp qua một đầu.
Rốt cuộc bất luận là tuổi tác, lịch duyệt hay là tâm cảnh, Quý Việt Đình so với Quý Tụng Mân, đều còn cần rèn luyện.
Trần trợ lý trong lòng vì lão bản cổ vũ đánh kính, toàn trường cao quản nín thở ngưng thần, ngay cả có ý kiến cũng chỉ dám nhỏ giọng nói chuyện với nhau, ánh mắt càng là xuyên qua không ngừng giữa hai vị Quý tổng.
‘ Cháy lên rồi. ’
‘ Trời ạ họ làm sao vậy? Trường Ưng gần đây không ra cái gì đại sự đi, tôi còn tưởng đây chỉ là cái hội nghị định kỳ vẫn thường thôi? ’
‘ Không biết a, hình như là tiểu Quý tổng bắt đầu trước, nói đến, tiểu Quý tổng vì cái gì đột nhiên về nước? ’
‘ Cậu còn hỏi cái này, chuyện trước kia Quý tổng dùng tên hắn cậu đã quên? Cùng kia khẳng định thoát không được can hệ! Tôi tổng cảm thấy việc này chỗ nào cũng lộ ra quỷ dị...... Chúng ta bo bo giữ mình, vẫn là trầm mặc là hơn. ’
‘ Là...... Bất quá như vậy cũng không phải cái đầu, tôi còn muốn về nhà nuôi con, ai có thể tới quản quản? ’
Đúng lúc này ——
Đột nhiên, di động Quý Tụng Mân úp trên bàn hội nghị vang lên.
Khi họp mọi người di động đều cần thiết thiết lập tĩnh âm, nhưng rất hiển nhiên, Quý Tụng Mân không cần tuân thủ quy tắc như vậy.
Quý Việt Đình thở hổn hển một hơi, nhướng mày nhìn lại: “Anh, lời tôi còn chưa nói xong, trước mắt đang họp anh muốn nghe điện thoại?”
Lược qua lời khiêu khích đến từ em trai, Quý Tụng Mân cười một tiếng, không có do dự liền nghe máy.
Thấy thế Quý Việt Đình vốn định nói câu thứ hai, nhưng thực mau, thanh âm quen thuộc đầu bên kia ống nghe liền kêu hắn tắt lửa.
Giọng Yến Trì rất dễ phân biệt, nghe qua một lần liền sẽ không quên, cùng đối đãi người khác người khác bất đồng, anh nói chuyện với Quý Tụng Mân khi thanh âm thật ôn nhu, còn mang theo chút làm nũng ý vị.
Quả nhiên.
“Không bận,” khuôn mặt lạnh lùng Quý Tụng Mân đột nhiên nhu hòa đi xuống, “Cháo uống rồi sao?”
Trần trợ lý cùng còn lại một chúng cao quản mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không cần nói nhiều họ cũng đều biết đây là điện thoại của ai.
Trừ Quý tổng đặt ở trong lòng bàn tay nâng niu vị kia còn có thể là ai?
Lần trước có người không cẩn thận nhìn thấy đối tượng Quý tổng lưu lại dấu răng sau cổ anh ta, bị khiếp sợ, kinh hô không thể tưởng tượng.
Đỉnh cấp Alpha chịu bị cắn, tất nhiên là đối người nọ vui lòng phục tùng không chỗ nào không từ, bằng không sao lại cúi đầu, dâng ra tuyến thể yếu ớt nhất mẫn cảm?
Chuyện như vậy quả thực chưa từng nghe thấy a, càng không cần phải nói người nọ vẫn là một beta a!
Từng có người ở tan tầm khi ngẫu nhiên gặp được qua vị kia. Cũng chính là trước đó không lâu, anh ta đại khái là tới đón Quý tổng tan tầm, nhìn tâm tình rất tốt, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo cười, ôn nhu lại lễ phép, không có một chút kiêu ngạo.
Alpha may mắn đụng phải nụ cười kia đến nay đối với khuôn mặt kinh hồng thoáng nhìn trong lòng nhớ mãi không quên, gặp người tất nói, càng là mua một đống nước hoa RH trữ ở trong nhà.
Cao quản nhóm đứng ngoài cuộc sắc mặt như thường, Quý Việt Đình lại làm không được.
Ngọn lửa ghen ghét một chút bò lên, vòng quanh lòng hắn thiêu đốt không ngừng, cơ hồ muốn đem hắn thiêu đốt hầu như không còn.
Dựa vào cái gì?
Thanh âm rất nhỏ xuyên qua ống nghe truyền vào trong tai, Quý Việt Đình khó chịu ngước mắt, vừa lúc đối diện ánh mắt hiểu rõ bình tĩnh của Quý Tụng Mân.
“Được, lát nữa anh tìm người tới xử lý,” Quý Tụng Mân đón ánh mắt Quý Việt Đình, nói với Yến Trì, “Đồ vật không cần vẫn là sớm một chút vứt bỏ cho thỏa đáng.”
Đột nhiên trong nháy mắt, tất cả mọi người phát giác khí áp trong phòng càng thấp.
Thu ý hiu quạnh, túc sát vô cùng.
Mười mấy giây sau, Quý Tụng Mân buông di động, phảng phất cái gì cũng chưa phát sinh: “Hội nghị tiếp tục.”
Nửa đoạn sau chương trình hội nghị, các cao quản hồi tưởng lại, nguyện ý xưng nó là luyện ngục.
Chờ đến trận dày vò này kết thúc, họ người này tiếp người kia lanh lẹ ra phòng họp, duy thừa một cái tổng thích chụp m.ô.n.g ngựa lão a.
Hắn nhìn hai vị Quý tổng như hương bánh trái, khoảnh khắc trước khi đi đều không quên nịnh bợ một phen.
“Quý tổng, ngài cùng người yêu muốn kết hôn đi, ai nha chiếc nhẫn này cũng thật đẹp, ngài cũng quá thật tinh mắt!” Hắn cười đến như hoa, mặt đều nhăn vào một khối.
Bàn hội nghị vang lên một tiếng, nguồn âm dường như ở bên Quý Việt Đình.
Sắc mặt lão a rùng mình, lập tức lại nói: “Ai nha tiểu Quý tổng, chúng ta cũng là hồi lâu không thấy, năm đó ngài còn đang học cao trung, hiện giờ cũng là tuấn tú lịch sự a! Tôi thấy ngài mới vừa về nước khả năng còn không quen, nhất định nhiều chú ý thân thể.”
Cái bàn lại vang lên.
Vang thật sự không kiên nhẫn, rất oán giận.
Lão a này cuối cùng hậu tri hậu giác mà đổ mồ hôi lạnh, lại không nói nhiều lời nói, vội không ngừng đóng cửa lại rời đi.
Phòng họp rộng lớn chỉ còn hai anh em, nhưng khói thuốc s.ú.n.g vẫn chưa tan đi.
“Theo đuổi người chỉ biết tặng hoa?” Quý Tụng Mân nhướng mày.
Quý Việt Đình: “......”
“Làm chuyện gì trước đều cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu sẽ làm cậu ấy lo lắng, vậy không cần làm,” Quý Tụng Mân khép lại máy tính, “Hay là nói, đạo lý như vậy đều phải anh tới dạy em?”
Quý Việt Đình biết mình lỗ mãng, nhưng hắn không có kinh nghiệm, cũng chưa từng buông xuống thân phận theo đuổi qua ai, tự nhiên không thể nào biết được như thế nào mới là chính xác hợp lý, chỉ một mực nghĩ muốn bày tỏ tâm ý của mình.
Trước mắt bị Quý Tụng Mân như thế không dấu vết mà châm chọc, hắn sặc thanh nói: “Vậy thì sao? Anh lúc ấy lại làm cái gì?”
“Chuyện tôi làm, hẳn là không có nghĩa vụ b áo lại với cậu.” Quý Tụng Mân đứng dậy.
Thấy anh ta phải đi, Quý Việt Đình đi theo đứng lên: “Tôi chỉ là không kinh nghiệm, theo đuổi người ai sẽ không? Anh bất quá là đoạt được trước tôi một bước lúc tôi hôn mê, bằng không cậu ấy dựa vào cái gì lựa chọn anh.”
Nếu không phải Quý Tụng Mân sấn hư mà nhập lại tranh lại đoạt, tình thế làm sao phát triển trở thành trạng huống trước mắt?
Quý Tụng Mân vốn không muốn cùng hắn nói nhiều, nhưng nghe thấy câu nói này, lại đột nhiên cười.
Cùng sự ôn nhu đối với Yến Trì bất đồng, đó là một loại...... Mang theo trào phúng cười.
“Quý Việt Đình, năm đó cậu ấy vì sao nhìn về phía em, lâu như vậy, em nghĩ tới nguyên nhân sao?” Alpha xoay người, sắc mặt thong dong trầm ổn, “Mặt khác, tôi cần thiết nhắc nhở em, hiện giờ tất cả những gì em làm, có lẽ còn không tính là theo đuổi gì cả.”
“Anh có ý tứ gì?” Quý Việt Đình nhíu mày, tim đập đều trở nên chậm chạp.
“Bởi vì quyền lợi theo đuổi cậu ấy, cậu ấy từ đầu đến cuối ——đã cho tôi, chỉ một người.”
