BẠCH NGUYỆT QUANG VÀ THẾ THÂN THÀNH ĐÔI RỒI

Chương 12

Tôi và Văn Ngôn Lễ tay trong tay, rời khỏi nơi thị phi. Cuối cùng cũng thoát khỏi tên đáng ghét kia.

Về đến nhà, Văn Ngôn Lễ nghiêm túc cởi giày tôi ra, đặt chân tôi lên đầu gối anh, giả vờ “phù phù” hai cái.

“Bảo bối, đá người có đau không?”

“Sau này loại việc cần sức lực này, cứ để tôi làm.”

“Hừ hừ,” tôi tự hào ngẩng đầu, “Tôi đã đặc biệt phối hợp nguyên bộ chiến bào để làm nổi bật vẻ anh dũng của tôi, anh nói xem có đẹp trai không?”

“Ừm, rất đẹp trai.”

Văn Ngôn Lễ ngoài miệng đáp lời, nhưng lại cúi sát người, đầu ngón tay lướt đến cạp quần tôi, khẽ móc một cái, ý tứ sâu xa:

“Ồ? Hình như... không phải là nguyên bộ chiến bào nhỉ?”

Đầu óc tôi chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”

Văn Ngôn Lễ dường như có chút thất vọng:

“Sao cái nơ lại không mặc?”

Mặt tôi “xoẹt” một cái đỏ bừng: “Cái, cái đó không phải anh mua cho anh sao?”

“À, nhưng tôi mua cỡ của em mà,” Văn Ngôn Lễ ghé sát tai tôi, dụ dỗ: “Thử xem, bảo bối.”

“Văn Ngôn Lễ!”

“Ừm, bạn trai em ở đây này.”

“...... Được voi đòi tiên.”

“Không phải được voi đòi tiên, hôm nay em đã khẳng định thân phận của tôi trước mặt nhiều người như vậy, lời đã nói ra như nước đã hắt đi.”

Anh lấy ra mảnh vải trắng nhỏ đó, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu tôi:

“Thử nhé? Cứ xem như là món quà chúc mừng chúng ta chính thức ở bên nhau đi.”

Tôi nhìn vào đôi mắt quyến rũ của anh, tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn:

“Anh nhân cơ hội ăn cướp! Anh chơi ăn gian!”

Cuối cùng, không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của anh, tôi dịu giọng:

“Được rồi được rồi... chỉ một lần thôi.”

Văn Ngôn Lễ ôm chặt lấy tôi, trong mắt tràn ngập ý cười:

“Ôn Nghiễn, tôi yêu em nhiều lắm.”

Tôi áp má lên lồng n.g.ự.c anh:

“Ừm, tôi cũng vậy.”

“Vậy nên,” môi anh nhẹ nhàng cọ xát vành tai tôi, “Em thích đám cưới kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây?”

“Cái gì?!”

Tôi ngẩng đầu lên, suýt chút nữa đụng vào cằm anh. Anh đổi chủ đề nhanh quá rồi đấy! Không phải chúng ta vừa mới ở bên nhau thôi sao?

Tôi nhéo má Văn Ngôn Lễ, xoa xoa:

“Đồng chí đang cuồng cưới này, anh hơi bị vội vàng quá rồi đấy.”

“Lần này tôi phải khảo sát lâu một chút, mới không mắc bẫy của anh được!”

“Để tôi nghĩ xem... Vậy thì lấy thời hạn là cả đời đi!”

Văn Ngôn Lễ cười thầm trên đỉnh đầu tôi:

“Em học thói hư rồi đấy, Ôn Nghiễn.”

“Học từ anh mà,” tôi cầm một chiếc quần lót kiểu nơ mình lén mua, kích cỡ khác, ướm lên eo anh, “Vẫn là anh dạy tốt.”

“Ôn Nghiễn!”

“Ừm, tôi đây.”

END.

back top