Đầu dây bên kia, giọng Tô Du rõ ràng không vui,
“Ôn Nghiễn, bên cạnh cậu có người?”
Tôi cắn chặt môi dưới, không dám phát ra một tiếng động nhỏ nào. Đầu ngón tay Văn Ngôn Lễ như mang theo dòng điện, chậm rãi vẽ vòng tròn ở eo tôi. Anh cười không tiếng động, giống như một con hồ ly tinh quyến rũ, nhẹ nhàng dùng môi mài sát môi tôi.
“Nói chuyện đi,” giọng điệu Tô Du đã mang theo giọng ra lệnh quen thuộc của hắn.
“Bây giờ tâm trạng tôi rất tệ, đừng bắt tôi phải nhắc lại lần thứ hai.”
Tôi gần như nói bằng hơi thở: “Tôi... đang bận.”
“Bận gì?” Tô Du cười lạnh, “Bận làm sao để làm tốt vai trò một kẻ thế thân sao?”
Toàn thân tôi run lên, “Cậu...”
“Gần đây cậu mua nhiều đồ giống A Ngôn như vậy, tôi đâu có mù.” Giọng hắn mang theo sự mỉa mai không hề che giấu.
“Vì cậu đã biết rồi, tôi cũng nói thẳng luôn.”
“Cậu và A Ngôn khác nhau một trời một vực, chẳng qua là có vài phần giống ở khóe mắt chân mày, nên cậu mới có được may mắn đi theo tôi vài năm.”
“Nhưng những màn bắt chước vụng về đó của cậu chỉ khiến người ta cảm thấy—”
“Đông Thi bắt chước Tây Thi.”
“Ôn Nghiễn, tôi cảnh cáo cậu. Gần đây tôi sẽ chính thức theo đuổi A Ngôn, cậu tốt nhất nên tự biết giữ mình.”
“Đừng đội danh bạn trai tôi đi làm trò lố trước mặt A Ngôn, kẻo A Ngôn lại hiểu lầm không cần thiết về tôi.”
“Cậu, tự lo liệu đi.”
Tô Du dứt khoát cúp điện thoại. Tiếng tút dài vang lên bên tai.
Tôi cứng đờ tại chỗ, còn có một cảm giác xấu hổ và bối rối khi bị lột bỏ lớp vỏ bọc trước mặt Văn Ngôn Lễ.
“Đông Thi bắt chước Tây Thi?”
Văn Ngôn Lễ ném điện thoại sang một bên, giọng nói đầy khinh thường vang lên bên tai tôi, nâng mặt tôi lên nhìn:
“Nghe đây, người đẹp thì đều có nét tương đồng.”
“Chỉ có loại xấu xí như hắn ta mới thích gây chuyện.”
Một góc trong tim tôi đột nhiên mềm nhũn, chút cảm xúc buồn bã đó cũng tan biến. Tôi thậm chí còn có thể nói đùa đáp trả anh:
“À đúng đúng, thế nên người giống anh không cần phải tự ti, đúng không.”
Văn Ngôn Lễ đưa tay lau đi giọt nước mắt tôi không biết đã rơi xuống từ lúc nào, động tác rất dịu dàng, nhưng giọng điệu lại dứt khoát:
“Ôn Nghiễn.”
“Em rất ưu tú, không đáng để rơi nước mắt vì loại người này.”
Tôi chớp mắt.
“Vẫn còn thời gian buồn vì những lời đó, xem ra là do tôi làm chưa đủ nhiều, để em vẫn còn tâm trí phân tâm nghĩ đến người khác...”
Tôi không kìm được mà bịt chặt cái miệng không ngừng luyên thuyên của anh ấy.
......
Không biết bằng cách nào đã đứng trước gương. Tôi xấu hổ quay đầu đi.
Một cánh tay mạnh mẽ của Văn Ngôn Lễ siết chặt eo tôi, tay kia bóp cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn.
“Nhìn cho rõ.”
“Bây giờ ai đang ôm em.”
“Và ai, chỉ biết trốn sau điện thoại để bôi nhọ em.”
Tôi bị ép ngửa đầu lên, nước mắt sinh lý trào ra. Văn Ngôn Lễ cắn vành tai tôi, hơi thở không ổn định, nhưng giọng nói lại dịu xuống.
“Bảo bối, sau này nước mắt chỉ được phép rơi ở những nơi như thế này...”
“Bảo bối nhà ai mà khóc lên lại đẹp đến thế này chứ.”
“Có vài người thật sự không có mắt nhìn, em còn đẹp hơn tôi nhiều.”
Văn Ngôn Lễ mê mẩn đặt những nụ hôn nhẹ nhàng liên tiếp lên cổ tôi, nhưng lại như muốn đóng đinh tôi c.h.ế.t dí ở chỗ này.
“A Nghiễn, nhìn em của bây giờ xem.”
“Nói cho tôi biết, kẻ đáng thương trong gương này, và tên hỗn đản hôm qua dám gọi cả một hàng trai bao ở quán bar, cái nào mới là em thật?”
Tôi thất thần nhìn người có sắc mặt đỏ bừng trong gương.
“Tôi... tôi không biết.”
“Không biết?” Anh mang theo ý trừng phạt, mỗi khi hỏi một câu, cánh tay siết eo tôi lại siết chặt hơn một phần.
“Vậy để tôi giúp em phân biệt.”
“Bảo bối, bỏ Tô Du sang một bên, bỏ tôi sang một bên.”
“Em thích ngồi xe hay lái xe?”
Tôi run rẩy, muốn bộ não hoạt động trở lại, đầu ngón tay bấm vào cánh tay anh. Giọng nói đứt quãng.
“Không thích... lái xe...”
“Thích đồng hồ điện tử hay đồng hồ cơ?”
“Đồng hồ cơ...”
“Thích yên tĩnh hay ồn ào?”
“Yên... tĩnh... anh chậm lại...”
“Rất tốt.”
Anh ban cho tôi một nụ hôn mang tính chất khen thưởng, nhẹ nhàng đặt lên giữa hai hàng lông mày.
“Tuyệt đối đừng đánh mất chính mình.”
“Cách trả thù hắn ta, chính là trở thành một người còn tuyệt vời hơn chính em của quá khứ.”
Văn Ngôn Lễ kéo tay tôi đặt lên má anh, để tôi cảm nhận hơi nóng chân thật nhất truyền từ làn da.
“Em có thể xem tôi là chiến lợi phẩm của em...”
“Bảo bối nói tôi nghe, ngủ với bạch nguyệt quang mà Tô Du thầm mến nhiều năm.”
“Rốt cuộc có sướng không?”
Má tôi nóng bừng, nghĩ đến khuôn mặt Tô Du có thể tức giận đến mức phát điên, vừa xấu hổ vừa sảng khoái, theo bản năng gật đầu.
“To tiếng lên.”
“...... Sướng.”
“Rất tốt,” Văn Ngôn Lễ hài lòng nhếch môi, ôm tôi chặt hơn một chút, hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, “Hãy nhớ kỹ cảm giác này.”
“Đây không phải là điều em bắt chước mà có, mà là do em giành được.”
“Ôn Nghiễn, hắn ta không cần em là tổn thất của hắn ta, hắn ta không thể định nghĩa giá trị của em.”
“Còn tôi chọn em...” Anh ngừng lại, vùi đầu sâu vào hõm cổ tôi, “Chỉ là vì tôi có mắt nhìn tốt.”
“Đã phát hiện ra bảo bối độc nhất vô nhị là em.”
......
