Đi đến lối thoát hiểm, Văn Ngôn Lễ mới dừng bước.
Tôi vén áo khoác lên, tức giận đ.ấ.m một tràng quyền chiến đấu trong vòng tay anh:
“A a a a a đáng ghét! Bất ngờ quá! Tôi đã không thể hiện tốt!”
“Tôi chỉ là chưa kịp nghĩ lời thoại!”
“Tôi mới không sợ tên Tô Du đó!”
“Lẽ ra lúc đó tôi nên nhìn hắn ta bằng ánh mắt cao quý lạnh lùng, rồi nhàn nhạt nói [Tô tiên sinh, đã lâu không gặp].”
Văn Ngôn Lễ tựa vào tường, cười nhìn tôi với ánh mắt khích lệ:
“Bây giờ nghĩ cũng chưa muộn.”
“Cuối tuần, có muốn đi phá đám không?”
Mắt tôi sáng lên, nhưng ngay sau đó lại hơi do dự:
“Tôi... tôi sao?” Tôi không chắc chắn chỉ vào mình.
“Haizz.” Văn Ngôn Lễ thở dài một cách khoa trương, cố ý rũ mi mắt vẻ buồn bã:
“Bị cái loại dây dưa không dứt này quấn lấy phiền phức lắm.”
“Giá mà bạn trai tôi có thể tuyên bố chủ quyền, để hắn ta hoàn toàn hết hy vọng thì tốt biết mấy...”
“Đi!! Phá đám chính là tiệc của Tô Du!”
Tôi lập tức phấn chấn trở lại! Tinh thần chiến đấu dâng cao! Tôi muốn Hỉ phi hồi cung! Lâm Phẩm Như lột xác huy hoàng! Tôi muốn Long Vương trở lại!
Trên đường về, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch trong phấn khích:
“Tôi sẽ mặc bộ đồ đẹp trai nhất, làm anh chàng lộng lẫy nhất!”
“Còn phải gọi anh là bảo bối trước mặt mọi người nữa!”
Văn Ngôn Lễ nắm tay tôi, đôi mắt đẹp chứa đầy sự nghiêm túc:
“Ừm, còn phải để hắn ta biết, hắn ta mất đi không chỉ là cái gọi là bạch nguyệt quang.”
“Mà quan trọng nhất, là em— người mà hắn ta từng sở hữu nhưng lại không biết trân trọng.”
