BẠCH NGUYỆT QUANG VỀ NƯỚC, TÔI LÀ NGƯỜI GIAO ĐỒ ĂN CÒN ANH ĐÃ LÀ GIÁM ĐỐC CÔNG TY LỚN

Chương 12

Các nhân viên y tế khuyên tôi hết lời: “Về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi, cậu ở đây cũng không giúp được gì, có tình hình chúng tôi sẽ thông báo ngay cho cậu.”

Tôi lắc đầu, cổ họng khô khốc: “Bác sĩ, cứ để tôi đợi ở đây đi.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi áo khoác bắt đầu rung.

Tôi đi đến cuối hành lang nhấc máy: “…Alo?”

“Chào cậu, tôi là trợ lý của Thẩm tổng, xin cậu chuẩn bị một chút, bảy giờ tối đến nhà Thẩm tổng, địa chỉ sẽ gửi cho cậu sau.”

Tôi sững sờ hai giây, mới nhớ ra “Thẩm tổng” là ai.

Còn việc chuẩn bị cái gì, thì không cần nói cũng hiểu.

Tôi máy móc trở về phòng trọ, bước vào phòng tắm, nước nóng dội thẳng xuống đầu.

Tiếng khóc bị tiếng vòi sen che lấp, tôi không phân biệt được trên mặt là nước hay là nước mắt.

Lau khô người, thay một bộ quần áo sạch sẽ, bắt taxi đi thẳng đến địa chỉ trên điện thoại.

Ngoài cửa sổ xe, tôi nhìn thấy mặt trăng treo lơ lửng cuối chân trời thành phố.

Năm mười tám tuổi, thiếu niên đã cố gắng hết sức để chạm tới ánh sáng đó.

Lúc này, tôi từ từ kéo cửa sổ xe lên—ánh trăng bị chặn lại bên ngoài cửa kính.

Tôi tự tay che phủ ánh trăng trong trẻo, đặt lên đó một tầng mây mù.

Tôi đã định giá năm mươi vạn cho tình yêu đáng tự hào nhất của thiếu niên, và bán nó đi bằng cách rẻ mạt nhất.

 

back top