BẠCH NGUYỆT QUANG VỀ NƯỚC, TÔI LÀ NGƯỜI GIAO ĐỒ ĂN CÒN ANH ĐÃ LÀ GIÁM ĐỐC CÔNG TY LỚN

Chương 16

Đám tang của mẹ tôi là do Thẩm Nghiên Bạch giúp tôi lo liệu.

Tôi không từ chối, chỉ dựa vào bản thân, tôi đã không còn đủ sức lực để tiễn bà ấy một đoạn đường trọn vẹn.

Trước đây khi mẹ tôi nằm viện, tôi như một con rối bị cuộc sống điều khiển bằng dây.

Bây giờ, sợi dây đó đã đứt, tôi cũng gục ngã.

Dưa muối trong tủ lạnh, hoa lan trên ban công, khắp nơi vẫn còn hơi thở của bà ấy.

Tôi nằm trên chiếc ghế mây mà bà ấy từng nằm, nằm suốt cả ngày.

Cho đến khi Thẩm Nghiên Bạch gọi điện thoại đến: “Em định bội ước sao?”

Tôi bò dậy, đi xe buýt một tiếng rưỡi, lắc lư đến nhà anh ấy.

Vừa bước vào cửa, mùi thức ăn đã xộc thẳng vào mặt.

Anh ấy nói tôi đến muộn, nên đã bảo dì giúp việc nấu trước, bảo tôi ngồi xuống ăn cùng anh ấy.

Anh ấy nói: “Em dám đi, em mà đi tôi sẽ mách với dì, con trai dì không giữ lời hứa.”

Cứ như vậy, từ việc tôi nấu anh ấy ăn, đã biến thành tôi ngồi ăn cùng anh ấy.

Thời gian, địa điểm đều không cố định.

Tôi biết, nói là thực hiện hợp đồng, thực chất là anh ấy đang kéo tôi từng bước tiến về phía trước.

Bao gồm cả việc cho mượn tiền, giúp mẹ tôi chuyển phòng bệnh, lo liệu hậu sự, từng việc từng việc.

Nhưng tôi không hiểu, người này sao lại không nhớ, không sợ tôi lại hiểu lầm rồi bám lấy anh ấy sao?

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi anh ấy những điều này, bởi vì có những lời nói ra chỉ khiến cả hai thêm khó xử.

Tôi rất biết ơn anh ấy, chỉ là những lời cảm ơn này sẽ không bao giờ mang danh nghĩa “thích” để trở thành gánh nặng cho anh ấy nữa.

 

back top