Nửa đêm, ta co ro trong chiếc giường vỏ sò, nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên ngoài, có chút căng thẳng nắm chặt đám rong biển bên dưới.
Bên ngoài màn che, Lệ Kiêu ngần ngừ lên tiếng:
“A Sầm, phòng ngươi sao lại trang trí thành thế này?”
Ta hiểu tại sao hắn lại nghi hoặc. Cả buổi chiều, Công chúa A Lam đã trang trí phòng ta thành một nơi giống như chốn phong nguyệt của tộc nhân ngư. Lúc đó ta muốn ngăn lại, nhưng lại sợ vì sự tự ý của mình mà làm hại Lệ Kiêu không thể hồi phục linh lực, đành phải ngậm miệng.
Công chúa A Lam không cho ta tiết lộ việc nàng đã đến tìm ta. Ta nghiến răng bịa chuyện:
“Ta thấy rất đẹp mà. Thật ra ta chính là một con hải cẩu phong tình như vậy đó.”
Biểu cảm Lệ Kiêu khó tả vô cùng.
“Thật sao?”
Giọng điệu rõ ràng là không tin.
Ta sợ nói nhiều sẽ lộ tẩy, chỉ có thể nhanh chóng chuyển đề tài:
“Vương thượng không phải đến để xoa dịu cho ta sao? Những chuyện khác đều không quan trọng.”
Nghe vậy, Lệ Kiêu quả nhiên dồn sự chú ý vào ta.
“Khó chịu sao?”
Vừa hỏi, hắn vừa bước nhanh tới.
Ta lợi dụng lúc hắn tiến đến, lập tức vén vỏ sò lên, để lộ bộ quần áo cực kỳ ít vải.
Vài mảnh vải trên người ta, phía trên vừa đủ che ngực, phía dưới miễn cưỡng che đùi trong.
Lệ Kiêu nhìn đến đơ cả mắt, mọi động tác lập tức cứng lại.
Ta nhớ đến cuốn sách Công chúa đưa cho, đỏ mặt đặt tay lên đuôi cá của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cổ tay ta đột nhiên căng lại.
Lệ Kiêu mắt đỏ ngầu nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng nói khàn khàn không thành tiếng:
“Ngươi biết mình đang làm gì không?”
Yết hầu ta khẽ nuốt khan, cúi đầu lí nhí nói nhỏ:
“Biết.”
Hô hấp Lệ Kiêu đột nhiên dồn dập, hắn nắm tay ta mất đi lực đạo, ta không nhịn được khẽ kêu lên.
Lệ Kiêu chợt tỉnh lại, hắn xoa nắn tay ta trong lòng bàn tay lớn của hắn, giọng nói dịu lại một chút:
“Đau sao?”
Lệ Kiêu lại trở về thái độ như ngày thường, ta kích động muốn rơi lệ. Mấy ngày nay bị lạnh nhạt, bị xua đuổi, ta đã tưởng không bao giờ còn thấy được vẻ ôn nhu này của Lệ Kiêu nữa.
Ta lắc đầu.
Lệ Kiêu quả nhiên là giận ta lỡ tay làm hắn phải lo lắng nên mới đuổi ta đi. Bây giờ ta giúp Lệ Kiêu giải tỏa, hắn chắc sẽ không giận ta nữa. Nghĩ đến đây, ta vui vẻ cong môi.
Lệ Kiêu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng quyến luyến:
“Sao lại vui vẻ như vậy?”
Ta rướn người cẩn thận hôn lên má Lệ Kiêu, hỏi hắn: “Vương thượng, ta làm như vậy Người sẽ không đuổi ta đi nữa chứ? Đợi ta giải tỏa hết dục vọng trong Nguyệt Hải Châu, ta có thể tiếp tục làm thị vệ thân cận của Người không?”
Vừa dứt lời, ta rõ ràng cảm thấy nhiệt độ xung quanh lập tức giảm đi vài độ. Ta ý thức được mình nói sai rồi, mí mắt run rẩy, có chút buồn bã cúi đầu.
“Không làm thị vệ thân cận cũng được, chỉ cần Vương thượng không đuổi ta đi, ta làm gì cũng bằng lòng.”
Quá trình chờ đợi vô cùng dài.
Lệ Kiêu hồi lâu không trả lời ta. Họng ta nghẹn lại, khóe mắt cũng dần đỏ hoe.
Ngay lúc ta định hạ thấp điều kiện thêm nữa, Lệ Kiêu thở dài một tiếng rất khẽ.
Hắn đưa tay xoa đầu ta, giữa lông mày lộ ra vài phần bất lực.
“A Sầm, ta không cần ngươi làm những chuyện này. Ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại.”
Hắn nâng tay lên, đặt trở lại bụng dưới ta, ánh sáng xanh mờ ảo hiện ra giữa màng bơi.
Ta vội vàng ngăn động tác của hắn, không cho hắn truyền linh lực.
“Không được.”
Lệ Kiêu nhíu mày, ôn hòa nói:
“Qua khoảng thời gian này, hiệu quả xoa dịu sẽ giảm đi rất nhiều. Bạch Sầm ngươi đừng làm càn.”
Ta cố chấp không chịu buông:
“Ta không thể để Người vì ta mà tiêu hao linh lực nữa. Vương thượng, nếu Người không đồng ý để ta giải tỏa, thuộc hạ đành phải mạo phạm rồi.”
Những lời ta nói ra không có chút tự tin nào, dù sao đây là lần đầu tiên ta uy h.i.ế.p người khác.
Lệ Kiêu nghe xong không hề tức giận, ngược lại còn cười nhìn ta, dường như đang nhìn một chú mèo con làm ra vẻ hung dữ.
Ta bị hắn nhìn đến đỏ tai, lắp bắp bổ sung: “Vương thượng, Người đừng ép ta.”
Lệ Kiêu không để lời ta nói vào tai. Dù hắn yếu ớt như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là kẻ thống trị đại dương, chỉ vài chiêu đã chế ngự được võ công mèo cào của ta.
Đôi mắt phượng cao ngạo của Lệ Kiêu hơi híp lại, hắn chọc chọc vào má ta, cong môi mang theo chút ý trêu chọc:
“Còn chiêu trò gì nữa không, tiểu báo nhỏ hung dữ?”
Hai cổ tay ta bị Lệ Kiêu dùng một tay giơ lên quá đầu, bị áp chế chặt chẽ. Thấy hắn lại sắp bắt đầu tiêu hao linh lực, ta không kịp nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, âm thầm thúc giục Nguyệt Hải Châu trong cơ thể.
Công chúa thần cơ diệu toán. Trước khi rời đi, nàng nhìn ta rồi sờ cằm, cảm thấy ta có khả năng cao sẽ làm hỏng mọi chuyện, nên đã truyền cho ta một bộ tâm quyết.
Nếu Lệ Kiêu thề c.h.ế.t không chịu, vậy chỉ có thể dùng chút thủ đoạn không được sạch sẽ rồi.
Nguyệt Hải Châu một khi được kích hoạt, dục vọng của Lệ Kiêu sẽ đạt đến đỉnh điểm ngay lập tức. Chỉ cần vào khoảnh khắc đó ta dùng Phược Linh Thằng (Dây trói linh lực) trói chặt hai tay Lệ Kiêu, hắn sẽ không thể phản kháng.
Nếu là lúc trước, dù Nguyệt Hải Châu mất kiểm soát, Lệ Kiêu cũng có thể trấn áp. Nhưng những ngày này hắn đã hao phí quá nhiều linh lực vì ta, đến nỗi khi ta niệm tâm quyết xong, vảy cá dưới bụng Lệ Kiêu lập tức nổi cao lên, toàn thân cũng trở nên nóng bỏng vô cùng.
Cùng lúc đó, ta tế ra Phược Linh Thằng, trói chặt cổ tay hắn vào đầu giường.
Ta lật người kẹp chặt chiếc đuôi cá cường tráng của hắn, nhìn chiếc đuôi mạnh mẽ và rực rỡ đó, trong lòng âm thầm có chút tự ti.
Tộc nhân ngư bẩm sinh tuấn mỹ, dù tu luyện được đôi chân cũng thường dùng hình thái nhân ngư để xuất hiện. Không như tộc hải cẩu chúng ta, phần lớn thời gian đều không xuất hiện dưới hình dạng hải cẩu xám xịt.
Nhớ lúc mới đến tộc nhân ngư, ta còn chưa kiểm soát tốt thuật biến thân nên thường xuất hiện dưới hình dạng hải cẩu nguyên hình. Bầy nhân ngư đều không thích ta, họ lén lút cười nhạo ta thân hình béo tròn, tướng mạo xấu xí. Chỉ có Lệ Kiêu không chê ta, hắn đối xử với ta rất tốt. Nhưng trong lòng ta rõ ràng, nếu không phải do ảnh hưởng của Nguyệt Hải Châu, hắn đoán chừng cả đời cũng không giao phối với một con hải cẩu như ta. Nhưng đây là cách duy nhất có thể giúp Lệ Kiêu lúc này.
May mắn thay, qua tu luyện, ta có thể tùy ý thay đổi kích thước, độ dài và màu sắc của đuôi. Dù vẫn không đẹp bằng tộc nhân ngư, nhưng có còn hơn không.
