Thẩm Úc Nghiên hôn nhẹ khóe môi tôi, “Em tin anh không?”
“Hửm?”
“Tin anh có thể bảo vệ em thật tốt, những lời nói đó anh sẽ khiến họ không thể thốt ra được một câu nào.”
Thẩm Úc Nghiên quả thật có thủ đoạn như vậy, khi tôi còn đang do dự.
anh ta đột nhiên kéo tay tôi.
Đặt lên n.g.ự.c anh ta.
Rồi đi xuống.
“Em có chắc muốn để người khác đối xử với anh như vậy không? Em nghĩ mình còn có thể tìm được đối tượng nào tốt hơn anh sao? Bảo bối, bỏ lỡ người phù hợp, rất có thể sau này sẽ không gặp lại được nữa, đã thích thì đừng bỏ lỡ, em nói đúng không?”
Ngón tay tôi không kìm được siết chặt, nắm lại.
Nuốt nước bọt.
Quá quyến rũ rồi.
Làm sao tôi có thể chống cự được đây?
Đầu óc tôi quay cuồng.
Gật đầu nói được.
Giây tiếp theo, nụ hôn của Enigma đã nặng nề đặt xuống, đè nén khiến tôi không thở nổi.
Thực tế chứng minh, khoảng thời gian này, Thẩm Úc Nghiên có lẽ đã kìm nén hơi quá rồi.
Nụ hôn này không biết đã kéo dài bao lâu rồi.
Đợi đến khi anh ta buông tôi ra, tôi cảm thấy cả người gần như không thể hô hấp được nữa.
“Anh, tại sao anh lại thích tôi chứ?”
Thẩm Úc Nghiên ôm tôi vào lòng.
“Có lẽ em không nhớ, khi em đi nước ngoài tham gia hoạt động, anh đã từng gặp em rồi, tiếc là lúc đó anh chưa kịp làm quen với em thì em đã đi mất.”
“À?”
Đã từng gặp sao?
Luôn cảm thấy không thể nào?
Nếu tôi đã từng gặp, làm sao tôi có thể không có ấn tượng chứ.
“Lúc đó em ở trên sân khấu, rất nhiều người đang nhìn em, chú ý đến em, và anh cũng là một trong số đó, em không chú ý đến anh cũng là chuyện rất bình thường.”
Thực ra cũng không hẳn.
Tôi chỉ đơn thuần là rất căng thẳng khi đứng trên sân khấu mà thôi.
Cho nên không chú ý đến anh ta.
Cũng là chuyện rất bình thường.
