Vẫn là những lời cũ, vẫn là những lời than thở cũ, nói mình vất vả thế nào, nói tôi bất hiếu ra sao, còn nói công ty sắp phá sản.
Đến lúc đó tôi cũng chỉ có thể ra đường lang thang.
Thực ra công ty ở nhà căn bản không nghiêm trọng như lời ông ấy nói.
Chỉ là tài chính có chút eo hẹp thôi, nhưng bố tôi lại là người hễ có chút biến động là sẽ nghĩ mọi thứ theo chiều hướng xấu nhất.
Nên ông ấy mới nóng nảy như vậy.
Sau khi tôi cúp điện thoại và quay lại phòng khách.
Thẩm Úc Nghiên ngồi trên sofa, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi.
“Gia đình em có chuyện gì sao?”
Tôi kể sơ qua những chuyện đã xảy ra cho anh ta nghe.
Dù sao tôi cũng không có nhiều bạn bè, người có thể tâm sự quá ít.
Mặc dù không thân thiết lắm với Thẩm Úc Nghiên, nhưng nhìn thấy anh ta, tôi lại rất muốn trút bầu tâm sự.
Đây có lẽ là sức hút bẩm sinh của Omega?
“Thực ra, anh có thể giúp em.”
“Anh?”
“Đúng vậy, tuy anh bị gia đình đuổi ra ngoài, nhưng anh vẫn quen biết vài người bạn ở nước ngoài. Lĩnh vực công ty nhà em đang làm, tình cờ có một người bạn của anh cũng rất hứng thú, anh có thể giúp em kết nối.”
Nghe lời của Thẩm Úc Nghiên.
Cả người tôi đều trở nên kích động.
Tôi đã bảo mà, Omega có thể có ý đồ xấu gì chứ.
Hơn nữa lại là một Omega xinh đẹp như Thẩm Úc Nghiên.
“Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Tôi đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy Thẩm Úc Nghiên, trên người anh ta cũng thơm tho, dễ chịu vô cùng.
Tay Thẩm Úc Nghiên đặt lên lưng tôi vỗ nhẹ.
“Có thể giúp được em là tốt rồi.”
Ngay lúc tôi đang cảm động, đột nhiên cảm thấy chỗ chúng tôi dán vào nhau, hình như có gì đó đang chạm vào người tôi.
Thắt lưng sao?
Tôi nghi ngờ vừa đưa tay muốn chạm vào, vừa hỏi.
“Thắt lưng của anh cứng vậy sao? Cấn người quá.”
Nhưng tay tôi còn chưa chạm tới, đã bị Thẩm Úc Nghiên nắm chặt cổ tay.
Tai anh ta không biết từ lúc nào đã đỏ bừng.
Đỏ như sắp rỉ máu.
Giọng nói cất lên cũng khàn đặc.
“Không… không có gì, anh đi sắp xếp đồ đạc đây, tạm biệt.”
