Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Tưởng Triệt.
Anh ấy ôm tôi khá chặt.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh ấy đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi bật cười: "Anh biểu cảm gì thế? Sao? Phát hiện em mang thai mà vẫn ra chiến trường, giật mình à?"
Mặt Tưởng Triệt lập tức tái mét.
Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh ấy, áp sát hoàn toàn vào người anh ấy: "Rồi, đừng giận nha. Không phải Tưởng Triệt ép em đến đâu, chỉ là chúng ta hợp tác quen rồi. Với lại, trước đó anh ấy bị trúng độc, em phải trông chừng một chút, không thì anh ấy mà có vấn đề gì, anh phải làm sao? Dù gì đây cũng là cơ thể của anh."
Tôi ghé sát cổ anh ấy ngửi ngửi: "Anh có phóng thích pheromone không?"
"Có."
Quả nhiên, tôi chẳng ngửi thấy chút nào.
"Tuy em không ngửi thấy, nhưng bác sĩ nói tốt cho bé con, nên làm phiền anh phóng thích thêm một chút nhé."
Thấy anh ấy vẫn còn ngây ra, tôi hôn thẳng lên môi anh ấy.
Tưởng Triệt sững lại một chút, rồi phản ứng lại, ôm tôi vào lòng và hôn đáp trả.
Chỉ là, có hơi kỳ lạ, nụ hôn của anh ấy thật lóng ngóng, có chút lạ lẫm.
Nhưng cũng may, một phút sau, anh ấy cơ bản trở lại bình thường.
Tôi đoán anh ấy vẫn còn giận chuyện tôi đến chiến trường.
Nhưng anh ấy là người dễ nói chuyện, đặc biệt nếu tôi chủ động một chút thì càng dễ hơn.
Hôn kết thúc, tôi rúc vào lòng anh ấy thở dốc.
Anh ấy thì ôm tôi, im lặng không nói lời nào.
"Lần này về, em chắc chắn sẽ không hành động tùy tiện nữa, được không?" Tôi khe khẽ nhún nhường.
"Được. Anh đi làm bữa sáng cho em, em nằm nghỉ đi."
Tôi gật đầu: "Đi đi."
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Ăn sáng xong, tôi quấn chăn ngồi bên cửa sổ đọc sách.
"Anh ra ngoài họp một chút, sẽ về ngay. Trưa nay em muốn ăn gì? Anh làm cho."
"Em không đói lắm, không muốn ăn."
Anh ấy đi đến bên tôi, nắm tay tôi xoa xoa: "Đã mang thai rồi, ăn chút gì đó đi, nghe lời."
"Thôi được. Vậy anh làm gì em ăn nấy."
"Được." Anh ấy nói, đưa tay lên xoa đầu tôi.
Tôi cười né tránh: "Sao hôm nay anh kỳ lạ thế?"
Tay anh ấy khựng lại: "Em nghĩ nhiều rồi. Nghỉ ngơi cho khỏe nhé, anh đi họp đây."
Tôi kéo áo anh ấy xuống, anh ấy cúi người xuống, nghĩ rằng tôi muốn nói gì đó.
Tôi hôn chụt một cái vào cằm anh ấy: "Về sớm nha, chồng yêu."
"Ừm."
Tôi nhìn anh ấy rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi tôi biến mất.
Tôi mở máy tính cá nhân, gửi tin nhắn cho Viện trưởng Viện Nghiên cứu: [Triệu Khải, gửi cho tôi tài liệu của Tưởng Triệt, tài liệu mật về kỳ phát tình.]
Triệu Khải: [Vâng sư huynh, cho em ba phút.]
Tôi trả lời OK.
Tưởng Triệt hôm nay rất bất thường, thậm chí khiến tôi cảm thấy anh ấy là nhân cách gốc, chứ không phải nhân cách thứ hai tách ra.
Nếu đúng như vậy, thì nhân cách thứ hai đã đi đâu mất rồi?
Tôi xem lại tất cả các báo cáo sức khỏe trước đây của Tưởng Triệt.
Không có bất kỳ vấn đề gì.
Tôi lại gọi cho Triệu Khải.
"Anh ấy đang có chút trục trặc. Đợi về quân bộ, tôi sẽ đưa anh ấy đến kiểm tra."
"Anh ấy bị làm sao ạ?"
Tôi thở dài: "Nhân cách thứ hai dường như đã biến mất."
"Có khi nào là do lần trước Lý Sâm gây ra không? Vì độ tương thích của hai người họ cao, nên tinh chất pheromone đó đã ảnh hưởng đến Tưởng Triệt?"
Tôi ném cuốn sách trên tay sang chiếc ghế bên cạnh: "Hiện tại chưa thể xác định được, tôi sẽ theo dõi thêm. Tuy nhiên, một khi chúng ta trở về, phải lập tức đi kiểm tra."
"Không thành vấn đề."
"Sư huynh, em muốn hỏi một chút, chuyện đó... Lý Sâm, em nghe nói sẽ bị kết án nặng."
Tôi "ừm" một tiếng: "Là lệnh tôi đưa ra. Em có ý kiến gì không? Anh ta suýt nữa khiến chúng ta mất đi một trong ba chiến lực lớn nhất. Em có suy nghĩ gì à?"
Bên kia im lặng một thoáng, rồi nói: "Sư huynh nói đúng, em không có ý kiến."
