Ngày 25 tháng 9, ngày thứ hai kỳ phát tình của Tưởng Triệt.
Anh ấy xuất hiện trong văn phòng tôi.
Anh ấy khóa cửa, chầm chậm đi đến bên cạnh tôi.
Tôi đã nhìn chằm chằm anh ấy từ lúc anh ấy bước vào. Sau khi anh ấy ngồi lên bàn làm việc của tôi, tôi đứng dậy, đưa tay ôm lấy anh ấy.
“Nhớ anh, ông xã.”
Nghe tôi nói vậy, cơ thể anh ấy cứng lại, khuôn mặt vốn đang lạnh như băng lập tức dịu dàng.
“Sao? Mỹ nhân kế à?”
Tôi cười thành tiếng trong vòng tay anh ấy, “Trông tôi đâu có giống mỹ nhân chứ?”
So với Omega, tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Anh ấy đưa tay ôm tôi vào lòng, “Trong mắt anh thì em là mỹ nhân.”
“Sao anh lại đến thăm em?” Tôi dùng chóp mũi cọ vào yết hầu anh ấy, nhẹ nhàng hỏi.
“Em nói xem? Đồ vô lương tâm bé bỏng, sáng nay anh vừa mở mắt ra, thấy tên Phó Viện trưởng kia xuất hiện trước mặt, theo phản xạ anh đã đạp hắn ta ra ngoài, hắn ta bị đưa vào bệnh viện rồi.”
Vẻ mặt anh ấy đầy vẻ ghét bỏ, “Có phải hắn ta giở trò khiến em phải điều chuyển không? Anh không có ở đây, bọn họ đều đến bắt nạt em, mà Tưởng Triệt lại đồng ý cho em điều chuyển à?”
Tôi cười hềnh hệch vài tiếng, “Anh còn không hiểu em sao? Nếu em không muốn điều chuyển, không ai có thể điều chuyển được em.”
“Em tự nguyện? Chuyện gì vậy? Tài năng của em là ở chiến trường, đột nhiên rút lui như vậy là vì cái gì? Còn nữa, anh nghe người ta nói, em có một Omega đang mang thai là sao?”
Tôi kéo tay anh ấy đặt lên bụng, “Không có Omega nào cả, mà là em mang thai con của anh.”
Cơ thể anh ấy run lên, đôi mắt kinh ngạc mở to, “Chuyện từ lúc nào?”
Tôi giơ hai ngón tay, “Hai tháng rồi.”
Anh ấy bắt đầu cười ngây ngô.
Sau vài phút cười ngốc nghếch, anh ấy hỏi: “Tưởng Triệt biết không?”
Tôi lắc đầu, “Không biết, anh ấy còn tức giận mấy ngày vì chuyện em điều chuyển. Hơn nữa, em mang thai con của anh, đâu phải con của anh ấy, em nói với anh ấy làm gì?”
Anh ấy cắn nhẹ lên má tôi, “Cũng may em thức thời.”
Tôi cong khóe môi. Cái đồ hũ giấm lớn này dễ lừa như vậy đấy.
Anh ấy ghen với Tưởng Triệt không phải chuyện ngày một ngày hai, đương nhiên tôi biết anh ấy thích nghe gì.
Tôi tìm một tư thế thoải mái tựa vào lòng anh ấy.
Nghe anh ấy kích động nói về viễn cảnh sau khi đứa bé ra đời, tôi dần chìm vào cơn buồn ngủ.
Anh ấy ồn ào quá, vẫn là Tưởng Triệt tốt hơn, một cục băng, không thích nói nhiều.
Sau khi mang thai, tôi thực sự rất buồn ngủ.
23 giờ 30 phút, Tưởng Triệt đang ôm tôi ngủ bỗng tách tôi ra khỏi lòng anh ấy, đặt tôi ngay ngắn lên giường bên cạnh.
Tôi hơi mở mắt ra một chút.
Anh ấy nhìn dáng vẻ mơ màng của tôi, cười hềnh hệch, hôn lên môi tôi một cái.
“Vợ à, anh phải đi rồi, sắp đến nửa đêm rồi.”
Tôi đưa tay ôm lấy cổ anh ấy, lại quyến luyến hôn anh ấy một lúc, “Đi đi, chàng Lọ Lem.”
Anh ấy lại cắn lên cổ tôi, cuối cùng, nghiến răng rời đi.
“Vợ ơi, tháng sau anh lại đến thăm em.”
Tôi phất tay, chìm vào giấc ngủ lần nữa.
