Tang Doanh đứng trước kệ hàng trong góc siêu thị mini, do dự mãi.
Mấy đêm nay, cẳng chân cậu thường xuyên bị chuột rút. Cậu không dám lên mạng, đành phải hỏi cô chủ quầy lễ tân ở lữ quán. Cô nói có thể là do thiếu Canxi, bên ngoài có bán thực phẩm chức năng bổ sung Canxi chuyên dụng, uống vào sẽ đỡ hơn.
Nhưng mà... Tang Doanh nhìn những nhãn hiệu trước mặt, xuyên qua lớp áo khoác sờ sờ vật trong túi.
Cậu không ngờ Canxi lại đắt đến thế. Số tiền mặt cậu mang theo đã chẳng còn lại bao nhiêu, còn phải dùng để duy trì sinh hoạt hàng ngày.
Cầm lên rồi lại đặt xuống, sau một hồi lâu do dự, ánh mắt Tang Doanh chuyển sang phía kệ hàng bên cạnh, nơi bày bán sữa bột.
Sữa cũng có tác dụng tương tự, phải không?
Tang Doanh lấy ra mấy hộp sữa nhỏ từ thùng đóng gói, bỏ vào túi mua hàng, rồi dừng lại một chút, lại cầm thêm mấy hộp nữa.
Đi đến quầy thu ngân, Tang Doanh đưa túi đồ cho nhân viên, "Chào cô, thanh toán ạ."
Ngoài sữa ra, Tang Doanh còn mua một ít vật dụng hàng ngày. Cô gái thu ngân đổ đồ ra để quét mã vạch.
Màn hình phía trên siêu thị đang chiếu tin tức giải trí ngày hôm qua.
Trong khoảnh khắc bị chụp, chàng Alpha trẻ tuổi mặc áo gió màu đen, dù là bức ảnh chụp lén với góc thấp cũng làm nổi bật ngũ quan tuấn mỹ và vóc dáng ưu việt.
Hắn bước vào một sảnh tiệc nghiêm trang lộng lẫy, bên cạnh là một Omega tóc dài xinh đẹp.
Không biết có phải vì ánh đèn tối tăm lúc này hay không, mà vẻ mặt hắn không còn sự sắc bén lạnh nhạt thường thấy, khi cúi đầu nhìn qua lại có vẻ hơi dịu dàng.
"A... Scandal mới rồi, trông thật xứng đôi," giọng cô gái thu ngân vang lên, cô hứng thú buôn chuyện, "Lục Tư trưởng vẫn đẹp trai như mọi khi."
Nếu nói về người tình trong mộng của vô số Omega ở Khu vực số 3, thì tên của vị Tư trưởng họ Lục này là cái tên được nhắc đến thường xuyên nhất.
Xuất thân danh môn, năng lực xuất chúng, tuổi trẻ đã ở địa vị cao, là một thiên chi kiêu tử hạng nhất, lại còn sở hữu một khuôn mặt tuấn tú hút mắt dù chụp ở bất kỳ địa điểm, bất kỳ góc độ nào.
Một nhân vật chính khách như vậy, lẽ ra phải cực kỳ chú trọng bảo vệ sự riêng tư, nhưng vì danh tiếng của Lục Tư trưởng quá lớn, nên thỉnh thoảng hắn vẫn không thể tránh khỏi việc xuất hiện trên các tờ báo lá cải ngoài tin tức chính thống.
Luôn có phóng viên giải trí vì lợi ích mà mạo hiểm, dựa vào khứu giác nhạy bén để kiếm được khoản thù lao khổng lồ bằng những phương thức hợp pháp hoặc không hợp pháp.
"Nhưng Lục Tư trưởng không phải đã kết hôn rồi sao? Dù chưa từng thấy vị phu nhân trong lời đồn đó, nghe nói tình cảm của họ luôn không tốt, chẳng lẽ tin đồn ly hôn là thật... Ngài thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?"
Tiếng "tít" khi quét mã kết thúc, cô gái thu ngân phát hiện người đối diện căn bản không hề lắng nghe, mà đang ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn màn hình.
Dáng người cậu cao gầy, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy dưới mái tóc.
Là một Omega sao? Cô thầm suy nghĩ.
Không đúng, sau gáy cậu trắng nõn, không có dấu vết của miếng dán che chắn, trên người cũng không hề tỏa ra chút mùi tin tức tố nào.
— Là một Beta nam giới.
Vị phu nhân của Lục Tư trưởng kia, nghe nói cũng là một Beta nam giới.
"Vị này..."
Tang Doanh khó khăn lắm mới hoàn hồn, vội vàng đưa tiền mặt trong tay qua, "Xin lỗi."
Không hiểu vì sao, vẻ mặt cậu trở nên hoảng loạn, có chút mất tập trung. Sau khi nhận tiền thừa, cậu vội vàng xoay người muốn đi.
"Khoan đã!"
Tiếng gọi từ phía sau truyền đến, cơ thể Tang Doanh đột nhiên cứng đờ. Cậu nhịn xuống xúc động muốn cất bước chạy ngay lập tức, theo bản năng chạm vào chiếc khẩu trang trên mặt.
Cũng may cô gái thu ngân đuổi theo, đưa cho cậu chiếc túi mua hàng đã bị bỏ quên, "Ngài quên đồ của mình rồi."
"... Cảm ơn." Tang Doanh nói lời cảm ơn với cô, xách túi đồ bước nhanh rời đi.
Hành lang phòng trọ dài và hẹp, lớp giấy dán tường hư hỏng để lộ ra nội thất lốm đốm bên trong, nơi nào cũng là những vết bẩn cũ kỹ khó có thể tẩy sạch.
Đèn cảm ứng tự động ánh sáng lờ mờ, Tang Doanh cẩn thận bước lên cầu thang, đi rất chậm, đảm bảo bản thân sẽ không bị vấp ngã.
Đây là nơi ở cậu đã vất vả lắm mới tìm được.
Vị trí hẻo lánh, lại không cần đăng ký thông tin thân phận khi vào ở.
Dù những người qua lại rất tạp nham, môi trường cũng không tốt, nhưng Tang Doanh đều có thể chịu đựng được.
Lên đến lầu 4, cậu vừa lúc gặp hàng xóm ở phòng bên cạnh mở cửa bước ra.
"Thời tiết bên ngoài thế nào rồi?" Cậu nam sinh đang dán miếng che chắn sau gáy chào hỏi cậu.
Lúc Tang Doanh dọn đến, cậu ta đã ở đây rồi. Tang Doanh ngày thường ru rú trong phòng nên hai người rất ít khi gặp nhau.
Tang Doanh dừng lại ở bậc thang cuối cùng, "Vẫn, vẫn ổn."
Cậu Alpha cười cười, mái tóc vàng hơi dài không hề vẻ ảm đạm dưới ánh sáng yếu ớt của lối đi, mà vẫn chói lòa nổi bật như vẻ ngoài của cậu ta.
"Tôi đi kiếm gì đó ăn, có cần tôi mang gì về cho cậu không?" Cậu ta hỏi.
"Không cần, tôi sẽ tự nấu cơm." Tang Doanh chỉ hy vọng cậu ta nhanh chóng tránh ra, để mình có thể bước qua.
"Được thôi." Chiếc thẻ phòng lượn một vòng trên ngón tay, cậu ta bước nhanh qua Tang Doanh và đi xuống lầu.
Dùng thẻ phòng của mình mở cửa, Tang Doanh khóa trái cẩn thận, rồi gỡ khẩu trang xuống. Trên bàn, một chiếc cốc bị đổ, được Tang Doanh nhấc lên.
Tang Doanh biết nấu ăn từ khi còn rất nhỏ. Khi đó cậu thường xuyên bị bỏ mặc, phải ăn những món đã nguội lạnh hoặc không còn tươi mới, vì thế cậu dần dần đi theo người hầu học nấu nướng.
Sau này hoàn cảnh tốt hơn, Tang Doanh không thường xuyên vào bếp nữa, may mắn là vẫn còn nhớ cách làm một vài món đơn giản.
Vớt cà chua đã luộc sơ qua nước sôi ra, lột bỏ lớp vỏ mỏng, Tang Doanh nhúng đầu ngón tay bị bỏng vào nước lạnh, rồi lấy ra d.a.o thái.
Lúc thái rau, không hiểu vì sao, những lời nói mơ hồ của cô gái thu ngân ở siêu thị lại vang vọng bên tai.
"Scandal mới..."
"Trông thật xứng đôi..."
"Nghe nói tình cảm của họ luôn không tốt..."
Động tác tay bị lệch, một cơn đau buốt truyền đến.
Tang Doanh bỗng dưng tỉnh lại, luống cuống tay chân vặn vòi nước. Sợi m.á.u bị dòng nước cọ rửa, chảy xuống theo lỗ thoát nước.
Tang Doanh khóa nước, cẩn thận quan sát ngón tay, vết thương không sâu, đã ngừng chảy máu.
May quá, may quá. Cậu cần phải cố gắng giảm thiểu cơ hội ra ngoài, nếu vì bị thương mà buộc phải đi bệnh viện, sẽ gây ra rắc rối lớn.
Tang Doanh nhẹ nhàng che ngón tay bị cắt lại, muốn thở phào một hơi, nhưng đôi mắt lại có chút cay xè.
________________________________________
Rạng sáng, Tang Doanh nằm trên giường mở mắt.
Vết thương trên ngón trỏ tay trái truyền đến cơn đau buốt tinh tế, cẳng chân lại có dấu hiệu bị chuột rút. Trong bóng tối, cậu vén chăn lên, mò mẫm bật đèn.
Rót ra một ly nước ấm, Tang Doanh tìm gói sữa bột đã mua ban ngày, xé một gói đổ vào, dùng muỗng khuấy đều.
Vừa mới đưa ly sữa bò đến gần miệng, mùi sữa tanh nồng xộc thẳng vào mũi, dạ dày Tang Doanh chợt cuộn trào.
Cậu vội vàng đặt ly xuống, che miệng chạy vào phòng vệ sinh, không thể kiềm chế mà bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Không biết đã qua bao lâu, Tang Doanh gần như nôn đến kiệt sức, chống bồn rửa tay miễn cưỡng ngồi dậy.
Người trong gương mặt mày tái nhợt, ướt đẫm, không phân rõ là bị mồ hôi hay nước mắt làm ướt, trông vừa chật vật lại vừa khó coi.
Thu dọn xong mớ hỗn độn trong phòng vệ sinh, Tang Doanh trở lại phòng ngủ.
Đêm đã rất khuya, nhưng cậu không hề có chút buồn ngủ nào, chậm rãi ngồi xuống bên cửa sổ.
Ánh trăng bị hàng nhà ngang phía trước che khuất, chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa kính, chiếu ra bóng dáng co ro của cậu.
Nghe những người khác nói, nếu một đứa trẻ chưa chào đời đã biết mình không được mong chờ, nó sẽ không chọn lựa giáng xuống thế gian này.
Tang Doanh vốn dĩ không tin. Chính cậu khi vừa sinh ra đã là một đứa trẻ không được mong chờ, chưa từng có quyền lựa chọn.
Nhưng giờ phút này, cậu lại sợ hãi một cách vô lý.
"Hắn không phải là không yêu con... Hắn chỉ là..." Nói đến nửa chừng khó mà tiếp tục, Tang Doanh đè xuống sự chua xót khó chịu, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"... Hắn chỉ là chưa từng nhìn thấy con." Đặt tay lên bụng dưới bằng phẳng của mình, cậu thì thầm an ủi, "Nếu hắn nhìn thấy con, nhất định sẽ không... nhất định sẽ không nỡ lòng từ bỏ con."
