Ánh trăng nhạt nhẽo chiếu vào mép giường. Ngoài cửa sổ bóng đêm dịu dàng, lá cây lao xao...
...
Nhẹ nhàng hít thở Pheromone, Tang Doanh cảm thấy cổ họng khô khốc, hành động khó khăn, cả người đều đau nhức vô cùng, nhưng trong lòng lại căng phồng.
Cậu rón rén chống người dậy, ấn nhẹ công tắc phía trên. Một vầng đèn đặt sàn vàng nhạt sáng lên. Cậu nhìn rõ Lục Bạc An đang ngủ bên cạnh.
Sợ tiếng tim đập sẽ đánh thức hắn, Tang Doanh cẩn thận che ngực, dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, cúi người đến gần thêm một chút.
Trước đây trên xe, Tang Doanh cho rằng đó chính là khoảng cách gần nhất. Làm sao cậu có thể nghĩ đến, có thể thấy Lục Bạc An như thế này.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc hơi rối của Lục Bạc An, sau đó là trán, đuôi lông mày, mũi.
Khi đưa xuống môi nhạt màu hơi hồng thì dừng lại, như thể đã chuẩn bị kỹ lưỡng mới dám tiếp tục, cực kỳ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm một chút.
Lại chạm thêm một chút nữa.
Tang Doanh cảm nhận được hơi thở của Lục Bạc An, cùng với sự ấm áp mềm mại trên môi hắn. Cậu giống như đột ngột bị bỏng, giật mình rụt tay lại.
Rất lâu sau, cậu rũ mắt, mím môi nở một nụ cười an tĩnh thỏa mãn.
Ánh mắt Tang Doanh dịch xuống. Ngón tay Lục Bạc An đặt ngoài chăn sạch sẽ thon dài. Ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn vàng trơn.
Đó là nhẫn cưới của họ. Tang Doanh cũng có một chiếc, đang đeo trên tay mình, mặt trong có khắc chữ cái đầu tên Lục Bạc An. Tương tự, nhẫn của Lục Bạc An có khắc chữ cái đại diện cho Tang Doanh.
Sau khi kết hôn, Tang Doanh đã từng do dự có nên đeo chiếc nhẫn đó hay không.
Cậu và Lục Bạc An đều rõ đây là một cuộc hôn nhân trao đổi lợi ích.
Có thể làm được bằng mặt không bằng lòng đã là kết quả tốt nhất.
Lục gia chưa từng tiết lộ thông tin thân phận của Tang Doanh ra bên ngoài.
Tang Doanh không cần công khai xuất hiện. Sự tồn tại của cậu chỉ để giúp Lục Bạc An ổn định duy trì thân phận đã kết hôn.
Cho nên việc Tang Doanh có đeo nhẫn hay không dường như không quá quan trọng. Đeo vào còn phải lo lắng lúc nào cũng bị mình làm rơi mất ở đâu đó.
Nhưng Tang Doanh rất thích chiếc nhẫn này.
Cặp nhẫn đôi này là do cậu và Lục Bạc An cùng nhau chọn lựa và đặt làm.
Nhân viên đã đến tận nhà để đo kích cỡ ngón tay cho họ.
Lục Bạc An tự mình khắc tên mình vào mặt trong chiếc nhẫn, sau đó đưa bút khắc cho Tang Doanh.
Tang Doanh vô cùng căng thẳng. Cậu muốn viết cho đẹp, nhưng ngón tay lại không nghe lời, run rẩy khắc hai chữ cái xiêu vẹo.
May mắn Lục Bạc An nhận lấy chiếc nhẫn đó, không hề đưa ra bất kỳ lời đánh giá nào.
Là Tang Doanh được hời. Lục Bạc An khắc tên cậu tinh tế và xinh đẹp.
Đôi khi, nghĩ đến việc chiếc nhẫn tiếp xúc với ngón tay mình lưu giữ nét khắc của Lục Bạc An, một mảng da nhỏ đó đều sẽ âm ỉ nóng lên.
Chiếc nhẫn đó là món quà Tang Doanh thích nhất, cho dù Lục Bạc An trao nó cho cậu, hắn cũng không coi đó là một món quà.
Có lẽ trong mắt Lục Bạc An, đó chỉ là một vòng tròn của hôn nhân, một công cụ che mắt thiên hạ, lãng phí hai ngày thời gian của họ.
Ban đầu Tang Doanh cho rằng, trong những dịp không công khai, Lục Bạc An sẽ không đeo nhẫn.
Mỗi lần đeo chiếc nhẫn đó đối diện với Lục Bạc An, Tang Doanh sẽ không tự chủ được mà chột dạ, sợ Lục Bạc An phát hiện ra sự đơn phương của mình.
Nhưng sau này cậu phát hiện, Lục Bạc An chưa bao giờ tháo chiếc nhẫn ra. Vì thế Tang Doanh đã buông bỏ sự lo sợ đó, dần dà, cũng quen với sự tồn tại của nó trên ngón áp út.
Tang Doanh nín thở ngưng thần, đặt tay mình bên cạnh tay trái của Lục Bạc An, so sánh hai bàn tay, sau đó thử nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay đang cong tự nhiên của Lục Bạc An.
Sẽ không bao giờ có một đêm như thế này nữa.
Họ đeo chiếc nhẫn giống nhau. Chiếc nhẫn bạch kim tỏa ra ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn lờ mờ. Mùi hoa kim ngân xung quanh đang dần tan biến, chỉ còn lưu lại hương ngải đắng nồng ấm.
Không biết tại sao cậu lại cảm thấy khổ sở, rõ ràng đây là một khoảnh khắc hạnh phúc đến vậy.
"Anh có thể... không thích Tang Chi nữa không? Cô ấy đã có Lục Tê Ngạn rồi." Tang Doanh run rẩy lông mi, dùng hơi thở mà Lục Bạc An không thể nghe thấy để hỏi hắn, "Anh có thể..."
Cậu khẽ khàng, khản đặc hỏi: "... Anh có thể nhìn xem tôi không?"
Cậu biết rõ sẽ không nhận được câu trả lời.
Ngày hôm sau, Tang Doanh tỉnh dậy rất muộn.
Mở mắt trên giường, Tang Doanh ngẩn người vài phút. Đầu óc cậu quay cuồng, thái dương đau âm ỉ, cảm giác khó chịu trên người cũng vô cùng rõ rệt, nhất thời không thể ngồi dậy.
Mất nửa ngày để phản ứng, lý trí dần dần quay về, Tang Doanh đột nhiên ngồi bật dậy.
Nhiệt độ cơ thể của người kia bên cạnh đã sớm biến mất.
Sự việc xảy ra ngày hôm qua lại rõ ràng trước mắt, từng cảnh từng cảnh chiếu lại trong đầu cậu.
Nếu cậu còn ngửi được, cậu có thể phân biệt được hương ngải đắng còn sót lại trong phòng.
Hiểu rõ mình đã làm gì, sắc mặt Tang Doanh đột nhiên trở nên trắng bệch.
Không kịp quan tâm điều gì, Tang Doanh vén chăn nhảy xuống giường, nhưng hai chân không chịu khống chế mà nhũn ra.
Trước khi ngã, cậu hoảng loạn túm lấy chiếc khăn trải bàn có tua trên bàn nhỏ. Khăn trải bàn bị cậu kéo đổ, bình hoa trên đó "Choang—" vỡ tan. Mấy cành Dương Lan tản mát dưới chân cậu.
Người hầu nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới. Tang Doanh mặc áo ngủ, đang ngơ ngác ngồi giữa mảnh vỡ và hoa tươi khắp sàn.
Cậu quay đầu nhìn về phía người hầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vì thế khóe mắt đỏ hoe càng hiện rõ.
Người hầu chắc hẳn đã bị bộ dạng của Tang Doanh dọa sợ, cẩn thận dừng lại ở cửa hỏi: "Ngài..."
"Lục Bạc An đi lúc nào..." Dây thanh của Tang Doanh như bị giấy nhám thô ráp cọ xát, khàn đến không thành tiếng, "Có phải... rất tức giận không?"
"Tiên sinh, không đi... tôi xem..." Người hầu ấp úng, không biết nên nói gì.
Không nên hỏi.
Lục Bạc An trước nay không hề biểu lộ hỉ nộ trước mặt người ngoài. Hơn nữa Lục gia quản thúc cực kỳ nghiêm khắc, người hầu luôn được nhắc nhở phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói. Nàng nên đưa ra câu trả lời thế nào đây?
Tang Doanh tuyệt vọng nghĩ, Lục Bạc An nhất định vô cùng phẫn nộ.
Cậu đã hứa với Lục Bạc An, sẽ không để cuộc hôn nhân này bị lẫn vào thứ tình cảm không nên có.
Cậu sẽ không vượt rào, sẽ không si tâm vọng tưởng, sẽ không chạm vào giới hạn của Lục Bạc An.
Nhưng hôm nay, Tang Doanh lại lợi dụng điểm yếu của Alpha, dụ dỗ Lục Bạc An.
Là cậu đã phá hủy thỏa thuận của họ.
Nếu Lục Bạc An biết mình vẫn luôn bị Tang Doanh lừa dối, nếu Lục Bạc An phát hiện Tang Doanh ngay từ đầu đã ôm ấp tâm tư đáng xấu hổ với hắn, nếu Lục Bạc An vì thế mà càng thêm chán ghét Tang Doanh.
Lục Bạc An... sẽ chấm dứt cuộc hôn nhân này sao? Anh ta sẽ... anh ta sẽ vứt bỏ Tang Doanh sao?
Sự hoảng sợ và mất mát lớn lao như sóng thần ập đến, suýt chút nữa nhấn chìm Tang Doanh.
Khi mất đi lý trí, Tang Doanh tự cho rằng phải trả bất kỳ cái giá nào cho hành vi này cũng có thể chấp nhận. Nhưng một khi tỉnh táo lại, cậu lại phát hiện cái giá này quá đỗi nặng nề.
Cậu tình nguyện mọi thứ quay về điểm xuất phát, cũng không muốn bị Lục Bạc An từ bỏ.
Cả ngày, Tang Doanh không bước ra khỏi phòng.
Cậu sợ nghe thấy âm thanh dưới lầu, sợ Lục Bạc An về nhà, cậu sợ phải đối mặt với Lục Bạc An.
Giống như năm mười lăm tuổi bị vu oan làm vỡ bình hoa của Tang Tuân, cậu chỉ dám một mình trốn trong góc phòng, làm một kẻ nhát gan bịt tai trộm chuông, biết rõ sự trừng phạt cuối cùng sẽ đến, nhưng vẫn vô vọng cầu xin một tia may mắn.
Lúc chạng vạng, có người gõ cửa phòng bị khóa chặt của Tang Doanh.
"Tang Doanh, mở cửa." Hắn nói.
Tang Doanh ngồi dưới đất, cách Lục Bạc An một cánh cửa. Cậu không thể thấy bộ dạng Lục Bạc An lúc này, nhưng đoán trước hắn sẽ không có tâm trạng tốt.
Tạm dừng một lát, Lục Bạc An nhắc đến: "Chuyện tối hôm qua—"
Không dám nghe Lục Bạc An nói tiếp, Tang Doanh giành trước một bước cắt ngang hắn: "Hôm qua là lỗi của tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phá vỡ thỏa thuận. Sẽ không... sẽ không có lần thứ hai."
Tang Doanh vốn định tỏ ra bình tĩnh, nhưng không cách nào làm được. Càng về sau càng không nén được tiếng nức nở.
"Lục Bạc An, anh có thể không..." Vết đỏ trên cổ tay đêm qua vẫn còn rõ ràng.
Cậu dùng tay che mắt, nước mắt tràn qua kẽ ngón tay thành một vệt lớn, run rẩy nức nở: "Là tôi rất xin lỗi... Nhưng anh có thể xem như... xem như không có chuyện gì xảy ra không?"
Ngoài cửa là một khoảng thời gian yên tĩnh rất dài.
Sự trầm mặc tôi luyện thành lưỡi d.a.o băng sắc bén, từng chút từng chút cắt vào tim Tang Doanh đau nhói. Cậu chờ đợi phán quyết cuối cùng, tay che mắt không hề buông xuống.
Sau đó là giọng nói Lục Bạc An vang lên trầm thấp.
Hắn hỏi Tang Doanh: "Cậu là nghĩ như vậy?"
