BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 12: Ánh Trăng

Bóng cây lay động, mây đêm như sương mù. Đêm nay sao thưa thớt, nhưng ánh trăng lại đẹp đến cực độ: trong trẻo, xuyên thấu, sáng rõ. Hơi nước mờ mịt trong gió cũng trong veo.

Ngay bên tai Tang Doanh, Lục Bạc An sau một lúc mới mở miệng: "Cậu nghe ai nói gì?"

Giống như sợ quấy rầy điều gì đó, âm cuối lời Tang Doanh lại nhạt lại hoảng hốt, lướt nhẹ như muốn tan trong gió đêm: "Cũng chỉ là, tùy tiện hỏi một chút thôi."

Tang Doanh kỳ thật vẫn luôn rất ngưỡng mộ Tang Chi. Tang Chi có những phẩm chất mà cậu không có: phóng khoáng lại tươi đẹp, làm gì cũng thẳng thắn.

Đại khái những người lớn lên trong tình yêu đều là như vậy. Họ từ nhỏ đã có được rất nhiều, cho nên cũng không sợ mất đi. Cho dù sẽ vì sự mất mát đó mà thoáng buồn bã, nhưng vẫn có đủ tự tin và lòng tin để theo đuổi những thứ tốt hơn.

Tang Doanh không giống. Những thứ cậu có được chỉ có bấy nhiêu. Mất đi một phần thì ít đi một phần, lại thế nào cũng không thể tìm lại được nhiều hơn.

Cậu không chịu đựng được hậu quả của sự mất mát, vì thế luôn bủn xỉn lại nghi ngờ, giống như một thần giữ của che chở kho báu ngày qua ngày của mình, lúc nào cũng lo lắng quay về thời điểm không một xu dính túi, sẽ vì một chút gió thổi cỏ lay mà sợ hãi không chịu nổi.

Hiện tại, giờ khắc này, giây phút này, có ánh trăng rất đẹp, tiếng côn trùng rất hay, hương hoa s.ú.n.g rất thơm, và còn có Lục Bạc An rất tốt. Cái gì cũng rất tốt, Tang Doanh không muốn mất đi bất kỳ thứ gì.

Cứ như đang sống trong ảo mộng, Tang Doanh còn chưa thực sự sở hữu, đã sợ hãi kết cục.

Không thể giả vờ tiếp nữa, nếu không chỉ biết càng nhanh bị nhìn thấu, Tang Doanh nghĩ.

Cậu rời khỏi vòng tay Lục Bạc An. Khi tách ra, Lục Bạc An vẫn đỡ lấy cánh tay cậu.

Trong quá trình đó, ngón tay họ chạm vào nhau, cả hai đều dừng lại một chút. Tang Doanh lùi về sau hai bước, rất nhanh đứng vững.

"Nếu có một ngày, tôi vi phạm thỏa thuận giữa chúng ta." Cậu ngước mắt nhìn Lục Bạc An, "Nếu tôi chỉ mượn giao dịch với anh, để đạt được một mục đích khác..."

Tang Doanh nhẹ giọng hỏi: "Anh sẽ ly hôn với tôi không?"

Tang Doanh vẫn luôn sinh ra thật sự xinh đẹp, giống như những người khác trong Tang gia, chỉ có chính cậu không cảm thấy. Cậu nhất định không biết, cậu có một đôi mắt thật đẹp.

Mùa hè mười ba năm trước, cậu ngã ra từ phòng chứa đồ bị khóa, rơi vào vòng tay Lục Bạc An, cả người đẫm mồ hôi, gần như bị cảm nắng.

Tóc nửa ướt dính vào thái dương và sườn mặt cậu, dáng vẻ chật vật như vậy. Nhưng dưới ánh sáng tối tăm của tầng hầm, lại có một đôi mắt đen trắng rõ ràng, cực kỳ trong trẻo, cực kỳ thuần khiết, tựa như nước suối cổ đầm trong veo ngày tuyết rơi, sâu mà thấy đáy, có thể phản chiếu ra tất cả mọi thứ rực rỡ.

Mười ba năm trôi qua, đôi mắt không hề thay đổi này nhìn chăm chú Lục Bạc An.

Tang Doanh lần đầu tiên không phòng bị như vậy mà nhìn hắn, đáy mắt có ánh sáng nhạt nhòa.

Người ngoài có lẽ cho rằng cậu thật sự đang cố chấp cầu một câu trả lời, nhưng lực chú ý của cậu căn bản không dừng lại ở câu hỏi truy vấn đó.

Giống như sự tồn tại của Lục Bạc An đã đủ để khiến cậu xuất thần.

Lục Bạc An đối diện Tang Doanh. Một lát sau, như chợt bừng tỉnh: "Đến bước này rồi, tôi cho rằng cậu sẽ không còn làm những mộng tưởng hão huyền đó nữa."

"Đúng vậy." Tang Doanh lẩm bẩm như tự nói với mình, "Người tại sao lại tham lam như vậy?"

Lục Bạc An hơi nghiêng đầu. Khoảnh khắc này hắn thậm chí có chút hoang mang nhìn về phía Tang Doanh: "Đôi khi tôi không biết rốt cuộc cậu muốn điều gì. Lý do từ chối liên hôn, sự che chở của Lục gia, hay chỉ là..."

Lục Bạc An dừng lại, giống như đột nhiên bị chọc thủng tầng lớp che đậy mà hắn luôn giả vờ không thấy. Chiếc mặt nạ bật mở một góc.

Một loại cảm xúc khó khăn, khổ sở nào đó đột nhiên không kịp phòng ngừa tuôn ra.

Tang Doanh không hiểu câu nói không hoàn chỉnh của Lục Bạc An là gì, cũng không hiểu vì sao Lục Bạc An lại có thần sắc như vậy.

Nhưng không đợi cậu nhận thấy thêm, những cảm xúc đó đã thoáng qua rồi biến mất. Tốc độ biến mất khiến người ta nghi ngờ nó có thật sự xuất hiện hay không.

Lục Bạc An xoa xoa giữa hai lông mày, giọng nói khôi phục bình tĩnh: "Cậu nói cậu có người không buông xuống được, nhưng hiện tại chúng ta đã ký kết hôn nhân, chọn chấp nhận sự ước thúc của pháp luật.

Vậy trong lúc hôn nhân tồn tại, cậu và tôi đều phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ do nó mang lại. Tôi đã cho cậu sự tự do lớn nhất, chỉ cần cậu làm được, chúng ta sẽ không có lý do chia tay."

"Mặc kệ cậu có mục đích gì, ít nhất hiện tại, Tang Doanh, đừng ôm ảo tưởng." Ngữ khí Lục Bạc An thanh đạm, "Tôi không phải Lục Tê Ngạn, vĩnh viễn không thể là anh ta."

Tang Doanh đột nhiên tỉnh táo lại.

Hơi thở Lục Bạc An còn mơ hồ dừng lại bên gáy cậu. Đó là một giấc mộng thật đẹp.

Cũng may Lục Bạc An không biết Tang Doanh thích hắn, nếu không lời nói như vậy, ngay cả đối với Tang Doanh nghe tới cũng có chút tàn nhẫn.

Tang Doanh đương nhiên hiểu rõ ý định ban đầu của Lục Bạc An không phải là hy vọng dùng lời này để tổn thương cậu, bởi vì khi Lục Bạc An nói chuyện, chính hắn cũng giống như đang bị đau đớn.

Hắn dùng Lục Tê Ngạn để nhắc nhở Tang Doanh, nhưng lại như đang cảnh giác chính mình.

Lục Tê Ngạn có khả năng yêu thương, có người vợ lưỡng tình tương duyệt. Lục Bạc An tuy có huyết thống gần gũi với anh, nhưng lại trời sinh không phải cùng một kiểu người, cả đời không thể có được thứ mình thực sự muốn.

Tang Doanh nhìn Lục Bạc An, kỳ thật đó là một bộ dáng có chút thương tâm. Cậu nhanh chóng cong khóe miệng, đồng tử đen láy sáng long lanh: "Tôi sẽ không ôm ảo tưởng." Cậu chắc chắn nói với Lục Bạc An, "Cho nên anh thấy đấy, chúng ta không có lý do chia tay."

Tang Doanh không mất đi gì, nhưng đã nhận được rất nhiều. Còn có lời hứa của Lục Bạc An.

Chỉ cần cậu làm đủ tốt, sẽ không bị từ bỏ.

Cho nên, vào ba tháng sau đó, Tang Doanh mới có thể sụp đổ như vậy.

Rõ ràng cậu đã nắm chắc có thể che giấu cả đời, không để bất kỳ ai phát hiện ý đồ của mình, giống như mười mấy năm qua.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, mọi nỗ lực đều hủy hoại trong chốc lát. Tang Doanh lập tức phải mất đi tất cả.

Cậu còn nhớ rõ câu trả lời của mình sau cánh cửa. Lục Bạc An hỏi cậu có phải nghĩ như vậy không, cậu nói phải.

Cậu khóc đến phát run, không nói nên một câu liền mạch, nhưng rõ ràng Lục Bạc An sẽ không có kiên nhẫn tiếp tục nghe.

Vì thế cậu hao phí sức lực cực lớn để gượng ép nói ra giọng điệu bình tĩnh, cầu xin Lục Bạc An có thể xem như không có gì xảy ra, họ vẫn có thể như trước đây, ranh giới rõ ràng, lợi dụng lẫn nhau.

Thế nào cũng được, chỉ cần đừng để hắn rời đi.

Tang Doanh trốn sau cánh cửa, không thể tưởng tượng được biểu cảm của Lục Bạc An. Cậu thậm chí bắt đầu may mắn, không cần trực diện cảnh tượng khó coi như vậy, không cần trực diện sự chán ghét sẽ có trong mắt Lục Bạc An lúc này.

Những gì cậu cần làm chỉ còn lại chờ đợi. Chờ Lục Bạc An đưa ra quyết định của hắn, chờ thanh kiếm Damocles này cuối cùng rơi xuống hay không.

Mà Lục Bạc An không nói gì cả.

Chỉ còn lại tiếng bước chân rời đi. Sau đó, Tang Doanh một khoảng thời gian dài không nhìn thấy hắn.

Lục Bạc An không về nhà, cũng không nói ly hôn.

Quản gia luôn nói Lục Bạc An đang bận. Hôm nay bận, ngày mai cũng bận. Không phải bay đến Khu vực số 1 thì là bay đến Khu vực số 4. Hạ cánh vội vàng, đường về cũng vội vàng.

Tang Doanh rõ ràng hắn kỳ thật chỉ là không muốn gặp mình.

Đây là kết cục tốt nhất.

Cho dù Lục Bạc An có tức giận đến mấy, cũng sẽ có một ngày nguôi giận.

Một ngày nào đó, Lục Bạc An sẽ về nhà. Hai người cùng nhau ăn bữa tối.

Nếu Lục Bạc An tâm trạng tốt, Tang Doanh có thể nói với hắn thêm hai câu.

Rất nhiều năm về sau đều giống như vậy. Những gì Tang Doanh cầu xin toàn bộ bất quá chỉ có thế.

________________________________________

 

back top