BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 14: Tán Gẫu

Lê Húc đặc biệt có thể nhịn đau, đây là ấn tượng mới nhất của Tang Doanh về hắn.

Khi dùng nước sát trùng rửa sạch vết thương của Lê Húc, Tang Doanh đều nhịn không được muốn nhắm mắt, mà Lê Húc từ đầu đến cuối không rên một tiếng.

Chỉ có cơ bắp quanh thân run rẩy rất nhỏ mới công bố hắn cũng không phải không biết đau.

"Cậu... muốn cắn thứ gì không?" Tang Doanh dừng động tác hỏi hắn.

Khuôn mặt Lê Húc lấm tấm một lớp mồ hôi, cố gắng nặn ra hai chữ: "Không cần."

Ban đầu Tang Doanh là muốn khuyên hắn đi bệnh viện. Vết thương sâu như vậy, khẳng định cần phải khâu lại.

Nhưng Lê Húc tình nguyện chọn quay về té xỉu ngoài cửa phòng nhà nghỉ chứ không đi bệnh viện, Tang Doanh cảm thấy cũng không cần nói ra.

Lê Húc trên người có bí mật, điều này rất hiển nhiên, nhưng Tang Doanh không muốn tìm tòi nghiên cứu điều gì. Người ở tại loại nơi này có thể đơn thuần vô tội đến mức nào? Tang Doanh chính cậu cũng giống vậy.

Rải lên thuốc bột, đặt miếng bông lót, cuối cùng dùng băng gạc quấn lên vết thương. Làm xong những việc này, Tang Doanh rốt cuộc thở phào một hơi.

Nhìn vết m.á.u hỗn độn trên tay mình, Tang Doanh nhíu mày, sắc mặt không được tốt lắm.

Cậu đi vào phòng vệ sinh một lúc. Khi đi ra đã súc miệng lại, mùi m.á.u tươi bên ngoài đã tan đi hơn phân nửa, tóc mái và khóe môi cậu ẩm ướt.

Lê Húc thần sắc uể oải nằm ở đó. Vài sợi tóc vàng hỗn độn rũ trước mắt hắn. Hắn thổi một hơi, lọn tóc vàng đó bay lên rồi lạc sang một bên.

Thấy Tang Doanh đi ra, Lê Húc nằm trên giường nhìn cậu một cái, rồi lại nghiêng đầu quay đi.

Xung quanh nhất thời vô cùng yên tĩnh. Hiện tại là hai giờ sáng, ngay cả tiếng ồn ào thường có trong con hẻm hẹp bên ngoài nhà nghỉ cũng biến mất.

Sau một lúc lâu, Lê Húc đã mở miệng. Giọng nói hắn giống như cát đá thô ráp, khô khốc lại khàn đặc: "Nói chuyện chút."

Bởi vì mất m.á.u quá nhiều, sắc mặt Lê Húc bày biện ra một loại dấu hiệu xám xịt. Chỗ Tang Doanh không có thuốc giảm đau, hắn hẳn là vô cùng đau đớn, cần nói chuyện gì đó để dời đi sự chú ý.

Tang Doanh ngồi xuống ghế ở mép giường: "Nói gì?"

Lê Húc thuận miệng hỏi: "Cậu có em trai hay em gái nào không?"

"Có một em gái." Tang Doanh trả lời.

"Thường xuyên chăm sóc cô ấy? Trông cậu thuần thục như vậy."

"Không phải." Tang gia có người hầu và bác sĩ rất tốt. Cậu thật sự không có gì có thể chăm sóc Tang Chi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là tự mình chăm sóc mình nhiều hơn.

"Vậy thì là," Lê Húc dừng lại, "Chồng trước của cậu?"

Tang Doanh sửng sốt một chút, theo bản năng đi sờ ngón áp út tay trái, lại sờ hụt.

Trên thực tế, người hầu và bác sĩ của Lục Bạc An chỉ sẽ tốt hơn của Tang gia. Tang Doanh mơ hồ "Ừm" một tiếng, không biết là xác nhận hay phủ nhận.

Lê Húc nhắm mắt, nhàn nhạt nói: "Cậu ly hôn với hắn, khẳng định là bởi vì hắn không quý trọng cậu."

Dừng lại vài giây, Tang Doanh hỏi: "Vì sao?"

"Tính tình cậu tốt như vậy, ngoại hình còn coi là được, nấu cơm—" Lê Húc cẩn thận chọn một từ miêu tả, "Cũng ăn được. Trừ việc không thích nói chuyện lắm, nhưng đây không tính là khuyết điểm... Hắn có lý do gì để ly hôn với cậu?"

Tang Doanh nói: "Có lẽ là tôi muốn ly hôn với anh ấy."

"Cậu?" Lê Húc cười khẩy một tiếng từ trong mũi, không cho là đúng nói, "Cậu ngay cả nên từ chối người khác thế nào cũng không biết, sẽ chủ động đề nghị ly hôn?"

"..." Tang Doanh á khẩu không trả lời được. Chẳng lẽ không phải bởi vì Lê Húc mặt dày quá, thái độ quá tự nhiên, mới làm cậu muốn từ chối cũng không tìm thấy kẽ hở?

"Cậu đời này có từng cãi nhau với ai chưa?" Lê Húc hỏi.

Tang Doanh lại một lần giống bị hắn làm nghẹn, mất nửa ngày mới nói một cách không có tính thuyết phục: "Cãi nhau rồi."

"Cãi thắng không?"

Không biết có tính là thắng không, ngược lại bị Lục Bạc An thấy hiện trường, khiến Tang Doanh rất là lúng túng.

Tang Doanh im lặng. Sự trầm mặc của cậu bị Lê Húc coi là cam chịu: "Cho nên nói, cậu một người cãi nhau còn cãi không thắng, vì sao hắn sẽ muốn ly hôn với cậu?"

Tang Doanh nhìn ngón tay mình: "Là tôi phạm sai lầm."

"Phạm sai lầm." Lê Húc nhấm nháp hai chữ này.

Tang Doanh cân nhắc một lát, hiếm khi muốn hỏi Lê Húc một vấn đề: "Nếu cậu là một Alpha..."

Lê Húc cắt ngang lời cậu: "Tôi vốn dĩ chính là."

"Thôi được, cậu là một Alpha." Tốc độ nói của Tang Doanh lại chậm lại. Cậu kỳ thật có chút hối hận, nhưng lời đã hỏi đến một nửa, "Nếu đột nhiên một ngày, cậu có một đứa con... Cậu sẽ không muốn đứa bé đó sao?"

"Người như thế nào sẽ không muốn con cái của mình?" Lê Húc hỏi lại Tang Doanh.

"Chính là..." Tang Doanh không biết nên giải thích cụ thể thế nào, "Cậu bản thân không muốn có con, nhưng vì ngoài ý muốn mới có... loại đó."

"Ngoài ý muốn?"

"Tin tức tố... gì đó."

Lê Húc bình tĩnh nói: "Có thể từ tin tức tố dẫn phát ngoài ý muốn đều không phải ngoài ý muốn."

Tang Doanh nhất thời không nói chuyện.

"Tôi thì không giống, trừ phi là người tôi thích, nếu không tôi không thể nào bị loại dục vọng cấp thấp nhất này chi phối đầu óc." Lê Húc nói như vậy.

"... Thật sao."

Lê Húc nhướng mày, biểu cảm giả bộ rất nghiêm trọng: "Mẹ tôi nói qua, tôi lớn lên đẹp như vậy, về sau nhất định là phải cưới một người vợ cũng đẹp tương tự."

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Tang Doanh hỏi hắn.

Lê Húc không cần nghĩ ngợi trả lời: "Đương nhiên là thành niên rồi."

"Vậy là còn chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp." Tang Doanh cười một chút.

"..." Lê Húc thật vất vả bị cậu làm nghẹn, quả nhiên Tang Doanh đoán trúng, hắn nửa ngày không nghĩ ra lời phản bác.

Trong phòng một lần nữa yên tĩnh. Tang Doanh ban ngày ngủ đủ rồi, trước mắt không thấy buồn ngủ nhiều. Lê Húc nhắm mắt lại, một khoảng thời gian không phát ra động tĩnh, không biết có phải đã ngủ rồi hay không.

Tang Doanh nghe tiếng thở của hắn có chút nặng, đến gần vừa thấy, phát hiện sắc mặt Lê Húc không còn là sự trắng bệch vì mất m.á.u vừa rồi, mà là nổi lên một màu hồng bất thường.

Tang Doanh duỗi tay sờ trán Lê Húc, nóng bỏng một mảng.

Cậu nhanh chóng lấy khăn lông đi hứng nước lạnh. Đi ngang qua tủ đồ thì nhớ tới còn giữ thuốc hạ sốt lần trước hỏi cô tiếp tân mượn, dứt khoát lấy cùng đem lại đây.

Tang Doanh giơ chén nước lay tỉnh Lê Húc: "Cậu phát sốt, tỉnh dậy uống thuốc trước đã."

Cũng may Lê Húc dường như vẫn chưa ngủ say, ý thức uống nước nuốt viên thuốc vẫn còn.

Cho uống thuốc xong, Tang Doanh dùng khăn lông ướt lau mồ hôi trên đầu Lê Húc, sau đó lại vắt nước lạnh một lần. Trong lúc bận rộn, Lê Húc đột nhiên mở mắt ra nhìn cậu, ánh mắt có chút ngây ngốc.

"Sao vậy?" Tang Doanh dừng động tác hỏi hắn.

"Không có gì." Lê Húc quay đầu sang một bên.

"Đừng cử động." Tang Doanh ngăn lại hắn, đặt chiếc khăn lông ướt đã gấp lại lên trán hắn, "Sẽ rớt."

Lê Húc không nói gì, cũng không hề động đậy nữa.

Chiếc khăn lông dùng để hạ nhiệt độ cần được thay một lần sau một khoảng thời gian. Tang Doanh vẫn ngồi ở mép giường, chú ý hướng kim đồng hồ trên tường.

Rất lâu sau, giọng Lê Húc đột ngột vang lên: "Cho nên hắn cùng người khác có con, mới muốn ly hôn với cậu?"

Tang Doanh bất ngờ sặc một chút.

 

 

back top