BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 23: Kiểm Tra

Mười hai ngày sau, Tang Doanh trở về Lục gia.

Bước vào căn phòng quen thuộc, ngồi trong bồn tắm nhiệt độ nước ấm áp tràn đầy, cậu vẫn còn có chút thất thần.

Khi trốn tránh ở bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ muốn nhanh chóng rời đi, giãy giụa lại dày vò, vì thế cảm thấy sống một ngày bằng một năm.

Nhưng mà trở lại nơi này, mọi chuyện mười hai ngày kia bỗng nhiên như mộng.

Cậu chỉ là ngủ một giấc, mơ thấy một hồi trải qua nguy hiểm đầy bụng tâm sự.

Khoảng thời gian đó Tang Doanh ngủ không ngon, luôn luôn nằm mơ, có khi không phân rõ là cảnh trong mơ hay hiện thực, cũng không thể thừa nhận mình hy vọng lưu lại trong cảnh trong mơ hay hiện thực.

May mắn đứa con của cậu trở thành điểm neo giữ cậu.

Làm cha mẹ đều là như vậy sao? Sinh ra sự uy h.i.ế.p cũng là nhiều thêm áo giáp.

Tang Doanh nghĩ, cậu cần thiết duy trì bình tĩnh, mới có thể chuẩn bị cho đứa con của mình.

Có thể nào nhờ Tang Chi khuyên Lục Bạc An? Vạn nhất Lục Bạc An nể mặt Tang Chi, đồng ý giữ lại con của Tang Doanh.

Không, không được. Tang Chi ra mặt khả năng cao sẽ nhắc nhở Lục Bạc An, đó là đứa con hắn sinh ra cùng người không yêu. Hắn sẽ không cho phép tình huống như vậy xảy ra.

Tang Doanh vốc nước phủ lên mặt mình. Ngón tay dừng lại trên đôi mắt. Trong tiếng nước róc rách, cậu vùi đầu xuống càng thấp.

Có lẽ Lục Bạc An đã thay đổi ý niệm quyết định. Nếu không làm sao có thể không màng bệnh tình tự mình tìm được Tang Doanh, mang cậu về nhà.

Có lẽ Lục Bạc An vẫn là có một chút để ý cậu, cũng sẽ có một chút để ý đứa con trong bụng cậu.

...

Lung tung rối loạn suy nghĩ rất nhiều, bỗng nhiên lại nhớ tới Lê Húc.

Tang Doanh vẫn luôn rõ ràng trên người Lê Húc có bí ẩn, cậu vô tâm truy cứu.

Lê Húc tuổi còn nhỏ như vậy, cùng Tang Doanh ăn cơm rất nhiều lần.

Tang Doanh cũng cùng hắn trò chuyện rất nhiều, nhìn ra bản tính hắn không xấu.

Có lẽ cậu thật sự coi Lê Húc như một người em trai dần dần hiểu nhau, mới có thể buông cảnh giác.

Lê Húc nói hắn ngốc đến mức khó tin, nói hắn vẫn luôn lợi dụng Tang Doanh. Tang Doanh không nghĩ ra mình có gì để Lê Húc lợi dụng. Cho dù có, cuối cùng Lê Húc vẫn là ngăn cản cậu.

Không biết kết cục của Lê Húc là gì, có trốn thoát hay không. Nếu Lê Húc không làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lí, có thể nói, Tang Doanh vẫn hy vọng hắn có thể bình an.

Lau khô tóc đi ra khỏi phòng tắm, người hầu bưng tới cho Tang Doanh một ly trà gừng mật ong.

Tang Doanh ôm ly trà gừng, hỏi về vết thương của Lục Bạc An.

Người hầu cũng không hiểu rõ chi tiết, chỉ nhắc tới ngày Lục Bạc An được đưa đi bệnh viện, m.á.u nhiễm đỏ ga trải giường dưới thân hắn. Tang Chi và Lục Tê Ngạn cùng đi đến bệnh viện ngay lập tức.

Lục Bạc An tỉnh lại sớm hơn so với truyền thông đưa tin. Hắn không ở bệnh viện bao lâu, sau đó liền trở về Lục gia.

Tuy rằng Lục gia có đầy đủ tiện nghi chữa bệnh, nhưng xét về sự chu toàn không nhất định bằng phòng bệnh VIP cao cấp ở bệnh viện trung tâm Thủ đô.

Tuy nhiên Lục Bạc An từ trước đến nay nói một là một, không ai có thể ngăn cản hắn.

Tang Doanh rũ mắt. Sáng nay khi cậu bị ôm chặt trong vòng tay Lục Bạc An, ngửi được trên người hắn mùi nước sát khuẩn và miếng dán dược liệu, lấn át đi hương ngải cứu trong ảo giác của Tang Doanh.

Vuốt ve thành ly, một lúc lâu sau Tang Doanh mới uống một ngụm.

Cậu do dự không chừng, muốn hỏi Lục Bạc An lúc này có phải đang ở phòng bệnh hậu viện hay không.

Nhưng cậu có chút sợ hãi nhìn thấy Lục Bạc An. Cậu khó mở lời, không biết nên đối mặt với Lục Bạc An như thế nào, nên dùng ngữ khí gì để cầu xin Lục Bạc An giữ lại đứa con của họ.

Dù nghĩ thế nào cũng thấy thật khó khăn. Cậu không có một chút tự tin nào vào Lục Bạc An, chỉ còn lại chút tự tôn mỏng manh như cánh ve để chống đỡ.

Cuối cùng Tang Doanh vẫn không hỏi.

Chiều tối, người hầu đưa cơm đến sớm hơn, cùng đi còn có một nữ y tá Beta mặc áo khoác trắng.

Y tá búi tóc dài, mặt trái xoan tú lệ, ngữ khí ôn hòa và lễ phép, nói với Tang Doanh: "Ngài khỏe, tôi họ Lữ, ngài gọi tôi là Tiểu Lữ được rồi. Ngày mai chúng tôi sẽ sắp xếp kiểm tra cho ngài. Xin phiền ngài tránh ăn uống sau 8 giờ tối nay, nếu không dễ ảnh hưởng đến tình hình kiểm tra."

Vừa trở lại nơi này, Tang Doanh nhìn thấy nhân viên y tế đều có chút phản ứng căng thẳng. Cách một lúc lâu cậu mới hỏi: "Kiểm tra? Kiểm tra gì?"

"Chỉ là kiểm tra sức khỏe bình thường, chúng tôi cần biết tình hình cụ thể của ngài... và thai nhi."

Tang Doanh nhìn cô, chần chờ hỏi: "... Chỉ là kiểm tra bình thường?"

Y tá Lữ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

Tang Doanh không tìm thấy đường sống để cự tuyệt.

Hôm sau, Tang Doanh được y tá Lữ dẫn đến hậu viện. Cậu biết Lục gia có phòng khám tư nhân của riêng mình, trước đây cũng từng đến vài lần, nhưng lần này đến Tang Doanh gần như không nhận ra.

Diện tích phòng khám hậu viện Lục gia đã mở rộng rất nhiều, nhân viên công tác tăng gấp đôi không ngừng, những dụng cụ y tế cỡ lớn xa lạ khiến Tang Doanh sững sờ.

So với phòng khám bình thường, nơi này càng giống như phòng nghiên cứu sinh vật thường thấy trong phim ảnh. Tang Doanh không biết nó bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Bước vào phòng kiểm tra, bác sĩ quả nhiên làm cho Tang Doanh một số kiểm tra thường quy, bao gồm xét nghiệm m.á.u và siêu âm.

Tang Doanh mặc bộ đồ kiểm tra màu lam rộng thùng thình nằm trên giường khám, có chút luống cuống. Mặc dù nhiệt độ xung quanh được điều chỉnh thích hợp, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh.

Bác sĩ và y tá làm kiểm tra cho Tang Doanh đều rất chuyên nghiệp, không ai phát ra âm thanh khác thường vì một Beta nam tính mang thai. Thao tác kiểm tra cũng dị thường mềm nhẹ, cố gắng hết sức để chiếu cố Tang Doanh.

Vì thế Tang Doanh dần dần thả lỏng. Cho đến khi cậu nằm nghiêng theo yêu cầu trên giường khám, dư quang chú ý tới bác sĩ giơ ống tiêm đến gần sau gáy cậu.

Lòng Tang Doanh căng thẳng, cậu né tránh, nhanh chóng ngồi dậy: "Ngươi làm gì?"

Y tá Lữ bên cạnh đã mở lời, giải thích với Tang Doanh: "Chúng tôi cần rút ra một ít tuyến dịch tuyến thể sau gáy của ngài."

"Tại sao phải rút tuyến dịch?" Tang Doanh cảnh giác nhìn chằm chằm ống tiêm trong tay bác sĩ. Cậu chưa từng nghe nói kiểm tra thường quy sẽ liên quan đến tuyến dịch.

Y tá Lữ vẫn chưa đưa ra lý do, chỉ khẽ khàng trấn an hắn: "Xin ngài yên tâm, việc rút ra một liều lượng tuyến dịch không đáng kể sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào đến cơ thể."

"Không, tôi không cần." Tang Doanh lắc đầu cự tuyệt. Cậu muốn nhảy xuống giường khám bệnh, nhưng bị bác sĩ ngăn lại. Có người đè tay chân Tang Doanh, khiến cậu không thể động đậy. Cậu liều mạng giãy giụa: "Các người... Các người buông tôi ra! Buông ra! Các người muốn làm gì!"

Cảm giác lạnh lẽo sắc bén của kim tiêm đến gần sau gáy.

Tang Doanh mở to hai mắt, tuyệt vọng lại sợ hãi, từ cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển kinh hoàng.

Khoảnh khắc đó bỗng nhiên phát ra sức lực chưa từng có, hắn hất tung những người đang đè mình, loạng choạng lảo đảo xuống giường.

"Phu nhân, ngài đừng kích động!"

"Ngài muốn làm gì?"

"Mau! Mau ngăn cản cậu ấy!"

Xe đẩy mép giường và dụng cụ bị đánh đổ. Tang Doanh chân trần, kinh hoàng thất thố tìm kiếm thứ gì đó từ đống đồ vật rơi đầy đất.

Đám bác sĩ y tá lại muốn xông lên. Tang Doanh lùi lại hai bước. Đúng lúc này, cửa phòng kiểm tra bỗng nhiên bị đẩy ra.

Tang Doanh túm lấy một chiếc kéo y tế. Mắt cậu hoảng loạn, chưa kịp ngẩng đầu đã bị Alpha bước nhanh vào ấn vào trước ngực.

"Không có việc gì." Mu bàn tay Lục Bạc An có vết kim tiêm lấm tấm một tầng m.á.u mỏng chưa đông. Hắn thấp giọng nói: "Không có việc gì, tôi ở chỗ này."

Chiếc kéo "Loảng xoảng" rơi xuống đất. Tang Doanh dùng sức nắm lấy vạt áo Lục Bạc An. Cậu mất đi tất cả sự bình tĩnh, giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Lục Bạc An, tôi không cần làm những kiểm tra đó..."

Khuôn mặt hắn tái nhợt, nhịn không được nức nở: "Tôi không phải quái vật."

 

back top