Đúng vậy, Tang Doanh không hề thấy bất ngờ.
Cậu biết từ nhỏ, không ai có thể không thích Tang Chi. Nàng xinh đẹp, ấm áp và lương thiện như thế, cho dù là Lục Bạc An, vẫn không thể tránh khỏi bị nàng thu hút.
Và chính vì Tang Chi, Tang Doanh mới có cơ hội giao lưu với Lục Bạc An.
Cậu nên cảm thấy biết ơn.
Lần đó, khi cậu tìm thấy Tang Chi, nàng đang quay lưng lại nói chuyện với Lục Bạc An. Bóng dáng thiếu niên và thiếu nữ bên hồ trông đặc biệt xứng đôi.
Lục Bạc An lướt qua đỉnh đầu Tang Chi nhìn thấy cậu, khuôn mặt không hề gợn sóng.
Tang Chi quay đầu lại, cười vẫy tay với Tang Doanh, "Tiểu Doanh mau đến đây, tớ vừa hay đang nói với Lục Bạc An, bảo hắn ở trường học chiếu cố cậu nhiều hơn."
Mấy năm nay, Tang Chi đã quen thân với Lục Bạc An hơn một chút. Tang Doanh lớn hơn nàng một tuổi, nàng chưa đến tuổi học cấp ba, trong khi Lục Bạc An còn một năm nữa là tốt nghiệp.
Tang Doanh có chút bối rối cười với Lục Bạc An, chỉ nhận lại được một cái gật đầu hờ hững.
Khi Lục Bạc An có mặt, Tang Doanh luôn trở nên vụng về lời nói. Cậu vắt óc nghĩ xem nên nói gì, nhưng lại lo lắng chủ đề đó Lục Bạc An không có hứng thú.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tang Doanh nhắc đến anh trai Lục Bạc An, "Tiếc là anh Tê Ngạn tốt nghiệp năm ngoái, nếu không mọi người có thể cùng học chung trường."
"Đúng vậy," Tang Chi phụ họa, "Anh ấy học hành bận rộn lắm nhỉ, tớ cũng lâu rồi không gặp."
"Không sao, đợi đến khi anh Tê Ngạn..."
Lục Bạc An cắt ngang lời cậu, "Tôi về trước đây."
Tang Doanh giật mình. Tang Chi làm mặt quỷ về phía bóng lưng Lục Bạc An đang rời đi, "Vẫn vô lễ như vậy."
Nàng khoác tay Tang Doanh, nhẹ nhàng nói: "Kệ hắn đi, nhập học cần chuẩn bị rất nhiều đồ đấy, tớ dẫn cậu đi chọn nhé."
Tang Chi dặn dò Lục Bạc An chiếu cố Tang Doanh ở trường, nhưng thực tế Tang Doanh không cần thật. Hai khối lớp học ở khu dạy học khác nhau, cách nhau rất xa, Tang Doanh không có nhiều cơ hội để thấy Lục Bạc An.
Thế nhưng, cậu vẫn luôn nghe được tên hắn từ miệng các bạn học.
Nghe nói hôm nay Lục Bạc An lại bị chặn lại tỏ tình.
Nghe nói Lục Bạc An sẽ chuẩn bị phát biểu trong lễ kỷ niệm thành lập trường tuần sau.
Nghe nói bức ảnh Lục Bạc An mặc đồng phục trong lớp cưỡi ngựa bị người ta đăng lên diễn đàn.
Nghe nói thành tích thi cử của Lục Bạc An lại lần nữa liên tiếp đứng đầu toàn khối.
Lục Bạc An sống trong lời bàn tán của họ, rực rỡ lấp lánh, không thể chạm tới.
Cho đến một lần tan học tầm thường trên đường về, Tang Doanh đeo cặp sách đi bên lề, nghe thấy giọng Lục Bạc An.
Lục Bạc An đứng bên bồn hoa cạnh bậc thềm. Thiếu niên Alpha 17 tuổi vóc dáng rất cao, phía sau là ánh hoàng hôn ùa tới, dưới ánh tà dương, hắn có một khuôn mặt tuấn mỹ được trời ưu ái.
Hắn nhìn xuống Tang Doanh, "Tài xế nhà họ Tang đâu?"
Tang Doanh giật mình, nhận ra Lục Bạc An đang hỏi cậu.
"Tài xế..." Cậu cố gắng làm mình trông không quá căng thẳng, "Đã đón Tang Kha và Tang Kỳ trước rồi."
Lục Bạc An hơi nhíu mày.
Tang Doanh là con ngoài giá thú, mẹ cậu là một Beta giống cậu. Bà còn chưa bước chân vào cửa nhà họ Tang đã qua đời vì khó sinh khi sinh cậu.
Tang Tuân đã cưới hai đời vợ. Mẹ Tang Chi là nữ chủ nhân đương nhiệm của Tang gia, còn Tang Kha và Tang Kỳ là cặp song sinh do người vợ đầu tiên của Tang Tuân sinh ra. Chị gái Tang Kha là Alpha, em trai Tang Kỳ là Omega. Khi họ hai tuổi, cha mẹ họ ly hôn. Tang Doanh lại chỉ kém họ chưa đến hai tuổi.
Vì vậy, Tang Kha và Tang Kỳ luôn ôm lòng địch ý với Tang Doanh, cho rằng cậu và mẹ cậu đã chia rẽ cha mẹ họ. Lần đầu tiên Tang Doanh gặp Lục Bạc An, chính là lúc Tang Kỳ nhốt cậu vào căn phòng kho không cửa sổ oi bức, Lục Bạc An tình cờ đi ngang qua đã mở khóa cho cậu.
"Không sao đâu, là tôi ra muộn quá, đi bộ về cũng không xa." Tang Doanh giải thích.
Thực ra là có hơi xa, sau khi xuống xe buýt công cộng còn phải đi đường vòng, mỗi lần về đến nhà trời đều gần tối. Nhưng Tang Doanh đã quen rồi, chỉ là đi bộ nhiều hơn một chút thôi, không đáng là gì.
Giọng Lục Bạc An ổn định mà lạnh lùng, "Tang Doanh." Hắn lần đầu tiên gọi tên cậu, "Cậu luôn như vậy sao?"
Tang Doanh không hiểu "như vậy" là như thế nào, nhưng bản năng mách bảo tâm trạng Lục Bạc An lúc này không được tốt.
Cậu không biết lời nói nào đã khiến Lục Bạc An không vui, hay vốn dĩ hắn đã không vui rồi mới tiện miệng gọi mình lại.
Thế nên cậu chỉ có thể chọn cách im lặng.
Nếu có Tang Chi ở đây thì tốt rồi, Tang Doanh nghĩ. Nàng biết cách nói chuyện với Lục Bạc An, hắn nhất định sẽ không khó chịu.
Cậu không giống Tang Chi. Sự im lặng ngắn ngủi trước mắt này cũng khiến cậu cảm thấy khó xử.
May mắn là Lục Bạc An không có kiên nhẫn lãng phí thời gian với Tang Doanh. Qua ánh phản chiếu, Tang Doanh thấy Lục Bạc An lên chiếc xe đang dừng bên cạnh hắn.
Tang Doanh thở phào nhẹ nhõm, đi vòng qua phía sau ô tô, tính toán tiếp tục con đường về nhà.
Cửa ghế sau đột nhiên không đóng, Lục Bạc An ở trong xe nói: "Lên đi."
Tang Doanh chưa từng nghĩ đến, cậu có thể cùng Lục Bạc An đi chung xe về nhà. Lục Bạc An ở ngay bên cạnh cậu, gần gũi đến mức dường như giơ tay ra là có thể chạm tới.
Cậu cẩn thận nín thở, nhờ ánh phản chiếu trên kính cửa sổ xe, thấy được đường nét sống mũi cao thẳng của Lục Bạc An. Hắn hơi nghiêng đầu, có sợi tóc dừng lại ở khóe mắt.
Chưa từng có lúc nào gần đến thế. Chưa từng có thể nhìn ngắm kỹ lưỡng đến vậy.
Nếu là một giấc mộng, thì hãy tỉnh lại muộn một chút.
Ít nhất, hãy đợi cậu nhìn rõ hàm dưới trắng nõn của Lục Bạc An, xem có thật sự mọc một nốt ruồi nhỏ hay không.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời khẩn cầu của Tang Doanh, điều ước lần đầu tiên thành hiện thực, giấc mộng đẹp này kéo dài hơn nửa năm.
Trên đường về nhà, Tang Doanh luôn có thể gặp Lục Bạc An, tiếp đó cửa xe được mở ra, là giọng nói trầm thấp lạnh lùng dễ nghe của Lục Bạc An gọi tên cậu.
Đến cuối cùng, khi giấc mộng tỉnh, thì đã quá muộn. Quá muộn để cậu đếm rõ hai nốt ruồi nhỏ trên hàm dưới trắng nõn của Lục Bạc An, quá muộn để nhận ra Lục Bạc An thỉnh thoảng sẽ thả lỏng biểu cảm nói chuyện với cậu, và quá muộn để cậu cho rằng, mình cũng có thể có khả năng làm bạn với Lục Bạc An.
Dù đã qua mười năm, Tang Doanh vẫn nhớ rõ tình cảnh ngày hôm đó.
Lợi dụng lúc Tang Chi ra ngoài, Tang Kỳ ngay trước mặt Tang Doanh, đập nát chiếc bình gốm tráng men xanh thẫm mà Tang Tuân yêu thích nhất, sau đó lớn tiếng gọi tên Tang Doanh khi người hầu chạy vào.
Một màn vu oan vụng về, cố tình Tang Tuân lần nào cũng sẵn lòng tin tưởng.
Nhưng trước đây, mỗi lần đều không phải là lỗi lầm lớn đến thế, Tang Kỳ vốn dĩ không có lá gan như vậy.
Tang Doanh trốn về phòng mình, khóa cửa lại ngồi xổm trong góc. Ngay khi Tang Kỳ làm vỡ chiếc bình hoa, cậu đã dự đoán được kết cục của mình, sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Cậu sinh ra không được Tang Tuân yêu thương, dù đã quen với sự khắc nghiệt, nhưng vẫn rất sợ hãi, chỉ dám lặp đi lặp lại cầu nguyện trong lòng rằng Tang Tuân đừng nhanh như vậy về nhà.
Tang Doanh đợi ba ngày, hình phạt trong dự đoán không đến.
Cậu mở cửa phòng, thấy bác sĩ ra vào nơi ở của Tang Kỳ.
Cậu mới biết rằng, người làm vỡ bình hoa không hiểu sao lại biến thành Lục Bạc An. Khi chơi đùa với Tang Kỳ, Lục Bạc An thậm chí đã dùng mảnh sứ vỡ làm bị thương mặt Tang Kỳ. Người hầu mô tả hắn kiêu ngạo, ngạo mạn đến mức bất kham giáo dưỡng.
Vì vậy, cha Lục tự mình dẫn Lục Bạc An đến cửa tạ lỗi. Gia pháp Lục gia nghiêm khắc, nghe nói lưng Lục Bạc An phải chịu thêm ba vết roi mới, áo sơ mi cũng không che nổi máu.
Cha Lục xuất thân từ quân đội. Tang Doanh nghĩ đến Lục Bạc An, gần như muốn bật khóc.
Anh ấy nhất định đau lắm, đau lắm.
Tang Doanh tìm ra tất cả tiền tiết kiệm của mình trong mấy năm nay, đến tiệm thuốc mua loại thuốc trị thương tốt và đắt nhất. Chỉ là, cả kỳ nghỉ hè cậu đều không có cơ hội nhìn thấy Lục Bạc An.
Lục Bạc An lại một lần nữa xuất hiện ở Tang gia, là hai tháng sau. Tang Doanh đuổi theo Lục Bạc An từ phía sau, muốn đưa cho hắn hộp thuốc trị thương mà mình đã giữ gìn bấy lâu.
"Vết thương của anh thế nào rồi?" Tang Doanh lấy hết can đảm hỏi, "Không biết còn dùng được không, tôi..."
Lục Bạc An không hề đón lấy.
Hắn lùi lại một bước, mặt mày lạnh nhạt mệt mỏi, ánh mắt lướt nhẹ qua mặt Tang Doanh, không dừng lại dù chỉ một lát.
Cứ như thể muốn tránh né càng xa càng tốt, lại giống như chưa từng quen biết Tang Doanh.
Tang Doanh sững sờ tại chỗ, tay vẫn giữ nguyên tư thế chìa hộp thuốc ra.
Sau khi Lục Bạc An rời đi, Tang Doanh quay đầu lại, thấy khuôn mặt tràn ngập ghen ghét của Tang Kỳ.
Vết sẹo trên má phải của Tang Kỳ, sau khi được chăm sóc kỹ lưỡng, đã không còn nhìn thấy nhiều dấu vết. Thấy Tang Doanh nhìn sang, Omega kia bỗng nhiên bật cười.
Vốn dĩ là một âm mưu hãm hại nhắm vào Tang Doanh, lại vô cớ khiến Lục Bạc An bị cuốn vào, liên lụy hắn phải chịu đau khổ lớn đến vậy. Dù cho từ nay về sau Tang Kỳ và Lục Bạc An không còn khả năng nào nữa, nhưng—
Đôi con ngươi đen láy kia chứa đựng niềm khoái trá vặn vẹo. Tang Kỳ hỏi: "Tang Doanh, về sau cậu còn có thể ngồi xe của Lục Bạc An về nhà được nữa không?"
