...
Lục Bạc An bẻ mặt Tang Doanh lên khỏi giữa đệm chăn. Hai má Tang Doanh nóng bừng ửng hồng, đầy mặt là mồ hôi ẩm ướt, lông mi run rẩy hỗn loạn, nhưng lại không chịu nhìn về phía Lục Bạc An.
“Tại sao không nhìn tôi?”
“A……!” Tang Doanh nắm chặt cánh tay Lục Bạc An.
Lục Bạc An một tay đỡ gương mặt Tang Doanh. Mái tóc rũ xuống phất qua đuôi lông mày cậu. Tang Doanh nhẹ giọng thở hổn hển. Có một nụ hôn dừng lại trên trán cậu.
Nụ hôn nhẹ nhàng và tinh tế, từ trán triền miên đi xuống, dừng lại giữa hai hàng mày, dừng lại nơi khóe mắt, dừng lại trên chóp mũi, dừng lại ở bên má.
Nơi đó khi cười lên sẽ xuất hiện lúm đồng tiền đáng yêu, Lục Bạc An ngừng lại một chút.
Ngay sau đó, hắn hôn lên môi Tang Doanh.
Ban đầu nụ hôn cực kỳ hung ác, Tang Doanh chỉ có thể bị bắt ngẩng đầu lên thừa nhận, khó khăn nuốt xuống. Nước bọt không giữ được tràn ra từ nơi môi lưỡi giao triền, làm cằm cậu ướt đẫm.
Tang Doanh mất đi sức lực trong nụ hôn này, phải vòng tay ôm lấy cổ Lục Bạc An mới có thể giữ mình không ngã về phía sau.
Thế công của Lục Bạc An dần chậm lại, phối hợp Tang Doanh cúi xuống thân, như có như không dán sát cánh môi, ôn tồn và kiên nhẫn nhẹ nhàng mút lấy.
Họ dựa vào nhau gần đến vậy, chóp mũi chạm chóp mũi khi hôn. Lục Bạc An khép hờ mắt, gương mặt tuấn mỹ chưa rút đi dấu vết dục vọng.
Khi chuyên chú hôn môi, không thấy một tia thần sắc đạm mạc thường ngày, gần như khiến người ta sinh ra ảo giác được yêu.
Một giọt nước rơi trên ngón tay Lục Bạc An đeo nhẫn.
Sau đó là giọt thứ hai.
Trong tình sự giày vò dài lâu vừa rồi Tang Doanh không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng ngay lúc này cậu lại sụp đổ mà khóc nức nở.
Cậu dùng tiếng nức nở gọi tên Lục Bạc An, “Lục Bạc An, sao anh lại có thể như vậy?”
Tay Lục Bạc An đặt trên bờ vai run rẩy của Tang Doanh, có vẻ hơi luống cuống, muốn ôm lấy cậu, lại muốn lau nước mắt cho cậu.
Cuối cùng hắn ôm Tang Doanh vào lòng, thấp giọng dỗ dành cậu: “Được rồi, đừng khóc, tôi ở đây…… Không khóc, tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa…… Ngoan, đừng khóc……”
Nước mắt Tang Doanh chảy càng hung. Cậu đẩy Lục Bạc An ra, dùng cánh tay che mắt, nhưng không để mặc mình quá lâu. Tiếng khụt khịt biên độ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dần dần an tĩnh lại.
“Tang Doanh?” Lục Bạc An hỏi.
Tang Doanh không khóc nữa.
Cậu không lau nước mắt trên mặt, nhìn chăm chú Lục Bạc An, ánh mắt phảng phất mặt biển băng trôi, một sự bình tĩnh nhìn không thấy điểm dừng, nhưng lại mang theo ý vị tuyệt vọng khó nói nên lời.
Kinh Phật đã ghi lại vô số câu chuyện bỗng nhiên khai ngộ, có lẽ đều không bằng khoảnh khắc này.
Tóc Lục Bạc An bị Tang Doanh làm cho rối loạn. Hắn quần áo không chỉnh tề ngồi trước mặt Tang Doanh, men say chưa tan, có chút hoang mang nhìn cậu.
Hương khổ ngải trong không khí chịu ảnh hưởng của kỳ dễ cảm, mãnh liệt lại hỗn loạn, cũng như cảm xúc và tâm trí hắn lúc này.
Duy độc không nghe thấy mùi hoa kim ngân, từ đầu đến cuối không có mùi hoa kim ngân.
Tang Doanh cho rằng vấn đề chưa bao giờ là vấn đề, đáp án vẫn luôn ở đó, chỉ là Tang Doanh không muốn thừa nhận.
Làm sao cậu có thể thừa nhận được.
Sau một hồi trầm mặc kéo dài, Tang Doanh nhẹ nhàng mở miệng: “Chúng ta ly hôn đi.”
Lục Bạc An dừng lại. Rất lâu sau, hắn hỏi: “Cậu nhắc lại lần nữa?”
“Tôi muốn ly hôn.”
“Không có khả năng.”
Giờ khắc này Lục Bạc An mặt mày trầm xuống, kỳ thực có chút thần sắc làm người ta sợ hãi. Nhưng Tang Doanh không tránh không né nhìn thẳng hắn, bình tĩnh đến mức không giống chính mình.
“Chuyện tôi hối hận nhất, chính là một năm trước đã đồng ý hiệp nghị kết hôn với anh. Đây là nguồn gốc của mọi sai lầm. Mục đích của tôi không thuần, tham lam quá nhiều thứ không nên có, cho nên mới chịu báo ứng.”
“Cậu cho rằng kết hôn với tôi là chuyện hối hận nhất?” Lục Bạc An nhìn gần Tang Doanh, “Cậu nói mục đích của cậu không thuần, vậy bây giờ thì sao? Cậu không còn ôm ý niệm đó nữa, cho nên liền phải ly hôn sao?”
Dừng một chút, Tang Doanh nói: “Đúng vậy. Quy định trong hiệp nghị tôi đã không cần tuân thủ nữa, tại sao còn phải ở lại? Anh sớm muộn sẽ tìm được người hữu dụng hơn tôi.”
“Tôi không cần cái gì người hữu dụng hơn.” Lục Bạc An quả quyết nói.
Tang Doanh phảng phất như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, những điều trước đây không hiểu rõ bây giờ đều hiểu rồi…… Về đứa bé đã từng của chúng ta, có lẽ không sinh nó ra mới là lựa chọn tốt.
Tôi đã đặt quá nhiều chờ mong và tình yêu lên người nó, kỳ thực là không nên. Cho dù nó được sinh ra, tôi khả năng cũng không nuôi dạy nó tốt, nó không chịu đựng được tình cảm quá mức hẹp hòi của tôi.”
Nghĩ nghĩ, cậu hoảng hốt cười một chút, “Hoặc là tôi có thể trong khoảng thời gian dài như vậy, chậm rãi học được nên làm thế nào để nuôi dạy một đứa trẻ tốt.”
Lục Bạc An không nói gì.
“Tôi biết những điều đó đều sẽ không xảy ra, nhưng luôn không kiểm soát được mà suy nghĩ, sau đó liền cảm thấy rất đau.
Tôi không có cách nào, không làm được coi như không có chuyện gì xảy ra. Anh nói tôi nên làm gì bây giờ đây?”
Cậu bình tĩnh mà tuyệt vọng hỏi Lục Bạc An, “Anh nói tôi nên làm gì bây giờ đây?”
Ngón tay Lục Bạc An chạm vào gương mặt Tang Doanh. Tang Doanh mới ý thức được mình lại đang rơi lệ.
Cậu lẩm bẩm nói: “Lục Bạc An, tôi thật sự đau đến chịu không nổi, không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.”
Lục Bạc An lộ ra thần sắc bi thương. Tang Doanh không biết nguyên lai hắn cũng sẽ có biểu cảm như vậy, phảng phất đồng cảm như chính mình cũng bị Tang Doanh làm đau đớn.
“Rồi sẽ qua thôi.” Hắn ôm lấy Tang Doanh, lặp lại một lần, “Sẽ qua thôi.”
Đôi tay kia siết chặt đến mức Tang Doanh sắp hít thở không thông. Vị trí gần sát truyền đến chấn động rất nhỏ, giống như bánh răng mục nát, mỗi một lần nhảy lên đều là một lần tra tấn rít lên đau đớn.
“Không cần ly hôn, Tang Doanh.” Lục Bạc An thấp giọng nói, “Trừ việc không thể có con, cậu muốn gì tôi đều có thể đáp ứng cậu.”
Lục Bạc An cũng sẽ dùng giọng điệu gần như khẩn cầu sao? Nếu là trước kia, hắn nói chuyện với Tang Doanh như vậy, Tang Doanh căn bản không cách nào từ chối hắn.
“Anh không rõ sao? Mỗi khi gặp anh thêm một lần, tôi liền sẽ chịu thêm một phần tra tấn.” Tang Doanh nghiêng mặt dựa vào n.g.ự.c Lục Bạc An.
Dưới ánh đèn, trên bức tường xuất hiện hình bóng hai người họ dựa sát vào nhau, một hình ảnh đẹp đẽ và xứng đôi làm sao.
“Nếu anh thật sự đáng thương tôi, nếu anh thật sự cho rằng tôi không nên chịu sự trừng phạt nặng nề như vậy, thì nên buông tha tôi.”
Lục Bạc An cứng đờ ở đó, hơi thở bên tai Tang Doanh lạnh lẽo.
“Tôi muốn không bao giờ gặp lại anh, tôi muốn không bao giờ trở lại nơi này, tôi muốn cắt đứt hết thảy quan hệ với anh. Đây là điều tôi muốn.”
