Khi đến tháng Mười, Tang Doanh đi vào một tòa cổ thành nhiệt đới. Kiến trúc nơi đây có màu sắc tươi sáng, phong phú.
Đấu trường La Mã từ mấy thế kỷ trước được cải tạo thành trung tâm thương mại lớn, ban công hai bên đường phố thấp bé, rủ xuống những cây xanh bò lan và hoa tươi tốt.
Xem xong mặt trời lặn, Tang Doanh đi xuống từ tường thành. Trên khoảng đất trống ngoài tường thành có một dàn nhạc đường phố đang biểu diễn. Người dân bản xứ mặc váy dài sặc sỡ vui vẻ nhảy múa.
Tiếng nhạc vui tươi và tiếng cười đùa chưa từng ngớt. Gió nóng ập đến mang theo hương thơm thức ăn. Nền trời xanh ngọc phía xa tiếp giáp với mặt biển, hiện ra cảm giác bão hòa như nhung.
Có người ngồi xuống bên cạnh Tang Doanh, “Một mình à?”
Tang Doanh quay đầu lại, người đàn ông tuấn tú tóc nâu mắt xanh nhìn cậu. Tang Doanh cười cười.
“Thật là một thành phố đầy sức quyến rũ, không đúng sao? Cậu trông lại không thích nơi này.” Người đàn ông nói.
Tang Doanh cầm ly nước trái cây, ánh mắt dừng lại ở giữa đám người đang nhảy múa, “Phải không.”
Hai người lặng lẽ nhìn biểu diễn một lát, giọng người đàn ông lại vang lên: “Có ai từng nói với cậu chưa, đôi mắt cậu rất giống hồ Eden Serre vào đêm xuân.”
“Hồ Eden Serre?”
“Đúng vậy, hồ Eden Serre, tôi đã từng vẽ rất nhiều lần.” Người đàn ông nhẹ giọng cảm khái, “Cái dáng vẻ gợn sóng nhộn nhạo dưới ánh trăng mùa xuân của nó, thật sự là đẹp đến kỳ cục.”
Tang Doanh không nói tiếp.
Người đàn ông vẫn không nản lòng, mà đưa cho Tang Doanh một tấm danh thiếp, lời lẽ chân thành: “Tôi là một họa sĩ, đến bên này sưu tầm phong tục. Nếu cậu muốn xem tôi vẽ hồ Eden Serre, làm ơn hãy liên hệ với tôi.”
Dừng lại hai giây, Tang Doanh nhận lấy tấm danh thiếp kia, “Cảm ơn.”
Muộn hơn một chút, Tang Doanh đi trên đường về khách sạn. Xung quanh người đi đường thưa thớt, cậu đi ngang qua từng cột đèn đường và cây cọ.
Mặt đường rộng rãi. Phía lề đường có ba bốn người trẻ tuổi hoặc ngồi hoặc ngồi xổm, màu tóc và cách ăn mặc đều không bình thường, đang buồn chán trò chuyện. Trong số đó có người ánh mắt đột nhiên chạm phải Tang Doanh.
Nói chuyện với nhau vài câu, bọn họ lần lượt đứng lên, nghênh ngang đi về phía Tang Doanh.
Tang Doanh lùi về sau một bước. Nghe nói trị an nơi này không tốt lắm, không nhất định có thể gặp được cảnh sát tuần tra. Cậu đưa tay định lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Đám người đã đi đến trước mặt Tang Doanh. Có người nhìn chằm chằm động tác trên tay cậu, trao đổi với nhau mấy ánh mắt, ngay sau đó cười rộ lên.
Nam sinh cầm đầu ý bảo bọn họ im lặng, không chút tiếc rẻ nhìn về phía Tang Doanh, “Đến du lịch à? Xem thời gian còn sớm, sao không cùng bọn tôi đi uống một ly?”
Tang Doanh nói: “Tôi không rảnh.”
Hắn đưa tay muốn chạm vào cằm Tang Doanh, bị Tang Doanh tránh đi. Những nam sinh đó lập tức đổi sắc mặt, đến gần muốn vây Tang Doanh càng chặt hơn.
Lúc này, không biết từ đâu đi ra mấy Alpha mặc phục sức địa phương. Các Alpha thân hình cao lớn, khí thế cũng dọa người, ngăn cách Tang Doanh với đám lưu manh kia. Trong đó có một người tùy tay đẩy nam sinh cầm đầu vừa nói chuyện với Tang Doanh ra, ngữ khí vô cùng không tốt: “Đừng chặn đường.”
“Ngươi!” Nam sinh khí huyết dâng lên liền muốn đánh trả, lại bị đồng bọn bên cạnh giữ chặt. Mấy người trước mặt trông không giống dạng dễ bắt nạt. Bọn họ đối diện cân nhắc lợi hại, cuối cùng hậm hực đi xa.
Vài Alpha xa lạ giúp Tang Doanh thấy thế, không nói thêm một câu nào với cậu, cũng tản ra, rất nhanh hòa vào đám đông còn lại.
Tang Doanh đứng tại chỗ hồi lâu, tiếp tục đi trên đường về khách sạn. Đi ngang qua thùng rác bên đường, cậu rũ mi mắt xuống, lấy tấm danh thiếp kia ra từ trong túi, nhẹ nhàng ném vào.
Sau Tết, Tang Doanh đã ở lại một trấn nhỏ phía nam không ngắn một khoảng thời gian, ước chừng hơn hai tháng. Mùa xuân ở đây mưa thuận gió hòa, thời tiết ấm áp. Hai bên con hẻm lát đá xanh là những căn lầu nhỏ cũ xưa, dưới lầu trồng đầy hoa hải đường đang nở rộ.
Nơi này cách biệt với phố xá sầm uất, ít người ở, có vẻ có phần trống vắng và yên tĩnh. Nhưng Tang Doanh ở lại gác mái, gối đầu nghe gió lùa và tiếng đồng hồ cùng tiếng mưa rơi tí tách, có thể nghe cả ngày.
Đi qua nhiều nơi như vậy, Tang Doanh hiếm khi có chút quen thuộc với nơi này.
Cũng ở chỗ này, Tang Doanh nhận được thư của Tang Chi gửi đến.
Tang Chi báo cho Tang Doanh tin tức mình mang thai, đồng thời thúc giục cậu sớm ngày về nhà, tuyệt đối không được bỏ lỡ tiệc đầy tháng của cháu ngoại thân thiết của cậu.
Tang Doanh từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng cho Tang Chi. Cậu viết xong hồi âm trên bàn, gấp giấy lại bỏ vào phong thư.
Không biết phong thư này phải phiêu bạt trên đường bao lâu mới có thể gửi đến Thủ đô Khu Đệ Tam.
Sau khi ở đây, di động Tang Doanh rất ít khi khởi động máy. Dùng nó để hồi âm chưa chắc không được, nhưng cậu muốn gửi cho Tang Chi một con tem địa phương.
Trên con tem là một bó hoa phong tín tử tao nhã xinh đẹp. Tin tức tố của Tang Chi chính là hương phong tín tử.
TV đang phát tin tức buổi sáng, Tang Doanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Lục Bạc An những năm gần đây không thường xuất hiện trong tin tức chính phủ, những trường hợp không cần thiết cũng không lộ diện.
Đây kỳ thực là hành động không quá bình thường. Lục Tư trường tuổi trẻ, đang là lúc trên con đường quan lộ đại triển kế hoạch tiếp theo thăng chức, hiện nay lại ngay cả chuyện ở phòng nghị sự cũng vứt sang một bên, rất có ý tứ từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, không biết cả ngày đang bận rộn cái gì.
Luôn có người phỏng đoán, liệu di chứng vết thương s.ú.n.g hai năm trước của Lục Bạc An vẫn chưa khỏi hẳn, hay vị Cục trưởng trẻ tuổi này mắc phải trọng bệnh khác.
Người giao tiếp của Lục gia năm lần bảy lượt ra mặt làm rõ, lúc này mới miễn cưỡng ngăn chặn lời đồn đãi.
Dán xong tem, Tang Doanh tắt TV, thu giấy bút và keo dán trên bàn lại. Kim đồng hồ trên tường chỉ 7 giờ.
Gần đây Tang Doanh ngủ ít ban đêm, ngủ không được tốt, có lẽ là do thời gian ngủ trưa quá dài. Buổi chiều mùa xuân khó tránh khỏi hôn mê, cậu nên sửa lại thói quen này.
Đi đến trước cửa sổ đẩy cửa gỗ ra. Nước mưa tích tụ trên cửa sổ nhất thời đổ xuống ào ào, làm ướt ngón tay Tang Doanh.
Bên ngoài trời mưa cả một đêm, hiện tại đã ngừng. Đường lát đá xanh uốn lượn ướt át, con hẻm tràn ngập cánh hoa hải đường bị mưa đánh rơi trên mặt đất.
Có một thân ảnh thon dài thẳng tắp, quay lưng lại với Tang Doanh, đưa tay phất cánh hoa rơi rải rác trên vai.
Hắn ngừng ở đó, vốn dĩ đã đi ra một đoạn đường, bỗng nhiên có một khoảnh khắc, gần như là muốn quay đầu lại.
Gió buổi sáng vẫn còn quá lạnh, có một cánh hoa hải đường màu hồng phấn bị thổi đến dừng lại trong tầm tay Tang Doanh. Chẳng được bao lâu, lại theo gió bay xa.
Tang Doanh một lần nữa đóng cửa sổ lại.
