BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN KHỎI MỐI TÌNH 13 NĂM

Chương 48: Cà Phê

Có rất nhiều khoảnh khắc, Tang Doanh nhận thấy thời gian trôi qua dài lâu, ví dụ như 18 năm sống ở nhà họ Tang, ví dụ như mười hai ngày bỏ trốn khỏi nhà họ Lục, cùng với ba năm một mình lưu lạc nơi xa.

Nhưng không có khoảnh khắc nào, dài hơn hiện tại.

Tang Doanh ở nhà, không thể lúc nào cũng chạy đến phòng y tế như trước, càng không thể để mình rảnh rỗi, nếu không cảm xúc lo âu sẽ xâm chiếm đầu óc cậu.

Suy nghĩ một thời gian, Tang Doanh vẫn quyết định đi làm lại. Bận rộn ít nhất có thể chuyển dời sự chú ý một chút, mà công việc ở tòa soạn tạp chí có thời gian tương đối tự do, cậu muốn về nhà lúc nào cũng có thể rời đi.

Không lâu sau, có một hoạt động phỏng vấn các đại diện thanh niên kiệt xuất của hai giới chính trị và doanh nghiệp toàn khu. Trợ lý trong tòa soạn xin nghỉ, Tang Doanh có thời gian rảnh, liền đi theo hỗ trợ.

Điều trùng hợp là, tại hiện trường phỏng vấn, Tang Doanh gặp được vị doanh nhân trẻ được mời hôm nay, chính là Nguyên Chi Ký, bạn học cùng lớp bên cạnh cậu thời cao trung.

Nói đến cũng kỳ lạ, vòng giao tiếp của Tang Doanh vốn hẹp, quen biết Nguyên Chi Ký cũng là ngoài ý muốn. Không hiểu sao hai người lại có tiếp xúc, Nguyên Chi Ký từng nhiều lần chiếm chỗ cho Tang Doanh trong các buổi học công khai.

Nhưng bản chất mối quan hệ không quá thân thiết, sau khi tốt nghiệp hai người liền cắt đứt liên lạc.

Nguyên Chi Ký bản thân rất ưu tú, mấy năm nay giúp bố Nguyên gánh vác cơ nghiệp lớn như vậy. Nghe nói tổng bộ công ty nhà anh ta không ở thủ đô, bạn học cũ cũng ít khi gặp lại anh ta.

Hiện tại, Tang Doanh và Nguyên Chi Ký đã mười năm không gặp, vì thế lúc đầu khi chạm mặt cậu suýt nữa không nhận ra.

Trong khoảng thời gian nghỉ phỏng vấn, Tang Doanh cúi đầu ngồi ở góc sofa sửa sang lại tài liệu, nhận thấy có người ngồi xuống bên cạnh. Cậu đặt đồ xuống, chào hỏi Alpha: “Không ngờ lại gặp nhau ở đây, thật trùng hợp.”

Nguyên Chi Ký đưa cho Tang Doanh một ly cà phê, “Không tính là trùng hợp, tôi biết cậu ở đây, nên mới đồng ý tham gia phỏng vấn lần này.”

Nụ cười trên môi Tang Doanh nhạt đi, cậu đang suy nghĩ tìm từ, “Vậy sao.”

“Mấy năm nay, cậu sống có tốt không?” Nguyên Chi Ký hỏi cậu.

Tang Doanh không đoán được ý của Nguyên Chi Ký, trả lời: “Khá tốt.”

“Mấy năm trước tôi nghe nói hôn nhân của cậu xảy ra vấn đề, lúc đó đã nghĩ đến tìm cậu, nhưng cậu đã đi xa, không ai có thể liên lạc được. Hiện tại cậu đã trở về,” Nguyên Chi Ký dừng lại một chút, “Tôi không biết có nên cảm thấy vui mừng hay không.”

Tang Doanh cầm ly cà phê, nhất thời không tiếp lời.

Nguyên Chi Ký không nhìn Tang Doanh, chỉ nhìn giò lan phỉ thúy treo trên tường phía trước, giọng nói trầm thấp,

“Những lời này lẽ ra nên nói trước khi cậu kết hôn. Tôi và Lục Bạc An không tính là quen biết, nhưng cũng từng tiếp xúc vài lần.

Tôi không thích phong cách xử lý công việc của anh ta, không cho rằng anh ta là người đáng tin cậy.”

“Anh quen biết Lục Bạc An thời gian ngắn, hiểu biết về anh ấy cũng không nhiều lắm, không nên dễ dàng đưa ra kết luận.

Tôi quen biết Lục Bạc An lâu hơn, hiểu biết về anh ấy sâu sắc hơn anh nhiều. Trong lòng tôi, anh ấy vẫn luôn là……” Ngừng vài giây, Tang Doanh nhẹ giọng nói, “Tóm lại, xin anh đừng hiểu lầm anh ấy như vậy nữa.”

Nguyên Chi Ký trầm mặc, sống mũi anh ta cao thẳng, ánh đèn trong nhà rơi xuống vùng hốc mắt tạo nên bóng tối nam tính.

Họ là bạn học nhiều năm, lâu ngày gặp lại, vốn không nên ở chung trong tình cảnh xấu hổ như thế.

Rất lâu sau, Nguyên Chi Ký nói: “Lúc đó tôi có để hai vé xem phim vào sách giáo khoa của cậu, nhưng không chờ được cậu hồi âm.”

Tang Doanh hơi giật mình, “Tôi không hề thấy……”

“Đúng, cậu không thấy. Sau này tôi mới biết, cậu căn bản không hề hay biết chuyện này.” Nguyên Chi Ký hỏi, “Về chuyện này, chẳng lẽ cậu không có gì nghi vấn?”

Tang Doanh mím môi, “Đã qua rồi.” Cậu nhìn ly cà phê đang sóng sánh, “Đó đều là chuyện rất lâu trước đây.”

Nguyên Chi Ký không nói một lời, góc phòng làm việc đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

“Nguyên tiên sinh.” Nhân viên công tác trong sảnh nhìn về phía họ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, buổi phỏng vấn sắp bắt đầu trở lại.

Nguyên Chi Ký đứng dậy, đi được hai bước lại quay đầu lại.

Anh ta nhìn Tang Doanh, vừa mang vẻ chua xót, lại có chút thoải mái mà cười, “Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn hy vọng cậu có thể sống tốt.”

Sau khi buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc, Tang Doanh và Nguyên Chi Ký không trao đổi phương thức liên lạc.

Theo lẽ thường, sau khi hàn huyên sẽ hứa hẹn giữ liên lạc mới là quy trình bình thường, nhưng cả hai đều không đề cập, chỉ đơn giản tạm biệt.

Đồng nghiệp của Tang Doanh không rõ bối cảnh gia đình cậu, cũng không biết mối quan hệ giữa cậu và Lục Bạc An, tiến đến bên cạnh Tang Doanh trêu chọc: “Anh bạn học đẹp trai như vậy, sao không nói chuyện thêm vài câu.”

Tang Doanh chỉ ngón áp út đeo nhẫn của mình, “Nói chuyện phải chú ý đấy nhé.”

Trêu đùa giữa đồng nghiệp là chuyện thường, huống chi Tang Doanh da mặt mỏng, là người dễ bị trêu nhất.

“Có gì đâu.” Cô gái rõ ràng là đang nói đùa, che miệng cười cậu, “Cùng lắm thì lén lút nếm thử thôi.”

“!” Tang Doanh gấp gáp muốn cô ấy nhanh chóng im miệng.

Cái gì mà lén lút nếm thử, cậu không dám để Lục Bạc An nghe thấy đâu.

Năm xưa Tang Doanh mang thú bông về nhà, Lục Bạc An đã giận dỗi rất lớn một hồi, câu nói này mà lọt vào tai thì không biết anh sẽ làm mình làm mẩy thế nào.

Trên đường tan tầm về nhà, Tang Doanh đang xem bản thảo mang về. Tài xế lái xe hơi nhanh, cậu còn chưa nhận ra điều bất thường.

Lúc xuống xe, vừa đúng lúc Lục Bạc An cũng vừa về đến nhà.

Lục Bạc An vẻ mặt lạnh lùng đóng cửa xe, quay đầu thấy Tang Doanh, Tang Doanh cùng anh liếc nhau, trong lòng dấy lên dự cảm không lành.

Không cần nói nhiều, cả hai đi thẳng đến phòng y tế ở hậu viện.

Quầng Mặt Trời đã được đưa vào phòng phẫu thuật, bên trong cánh cửa chỉ thấy các bác sĩ, y tá di chuyển cấp tốc, tiếng các loại thiết bị cấp cứu hỗn loạn.

Tang Doanh gần như đứng không vững, phải dựa vào Lục Bạc An mới không khuỵu chân ngã xuống.

Cậu hiểu rõ giờ phút này mình không nên tỏ ra quá yếu đuối. Cậu và Lục Bạc An chỉ có thể dựa vào nhau.

Nếu cậu dễ dàng suy sụp như vậy, thì còn có thể mang đến sức mạnh gì cho Lục Bạc An nữa.

Nhưng hoàn toàn không làm được. Cho dù đã sớm có sự chuẩn bị, đã tự xây dựng tâm lý rất nhiều lần, nhưng khi khoảnh khắc này đến, Tang Doanh càng thêm tỉnh táo ý thức được rằng, con gái của cậu và Lục Bạc An đến với họ không hề dễ dàng, và cậu có khả năng mất con gái bất cứ lúc nào.

Lục Bạc An ôm Tang Doanh, môi dán sát vào thái dương cậu, “Đừng sợ, Tang Doanh.” Giọng anh rất trấn tĩnh, duy chỉ có đốt ngón tay lạnh băng, “Quầng Mặt Trời sẽ bình an.”

Tang Doanh dùng sức túm lấy vải áo trên n.g.ự.c Lục Bạc An, vùi đầu vào, cùng Lục Bạc An nặng nề hít thở.

“Em không sợ.” Tang Doanh lẩm bẩm, “Em biết con chúng ta nhất định sẽ bình an.”

Họ đợi ở ngoài phòng phẫu thuật gần năm tiếng, bữa tối cũng không kịp ăn. May mắn cuối cùng là một kết quả tốt, Quầng Mặt Trời an toàn ra khỏi phòng cấp cứu, được đưa trở lại buồng cấy.

“Anh đã nói rồi mà?” Lục Bạc An nắm lấy tay Tang Doanh, “Quầng Mặt Trời kiên cường giống như em vậy.”

Cô con gái nhỏ bé hôn mê trong buồng cấy, làn da tái nhợt gần như trong suốt, ống dẫn mảnh khảnh cắm vào khoang mũi, lồng n.g.ự.c phập phồng mỏng manh gần như không thể thấy. Vầng sáng trên bề mặt buồng cấy cũng ảm đạm, từng tầng gợn sóng xuất hiện, dần dần sáng rồi tối, ánh sáng lưu động chậm rãi.

Tang Doanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mới nhận ra ngón tay mình đang run rẩy.

May mắn thay, Quầng Mặt Trời lại chịu đựng được một lần nữa.

Lục Bạc An hỏi Tang Doanh: “Tên lớn lên của Quầng Mặt Trời, em đã nghĩ kỹ chưa?”

Quầng Mặt Trời vẫn chưa có tên chính thức, Lục Bạc An để lại cho Tang Doanh đặt.

Lục Bạc An vốn định để Quầng Mặt Trời theo họ Tang Doanh, nhưng dự đoán Tang Doanh đại khái sẽ không thích họ của mình đến vậy, nên gác lại đến nay.

Việc đặt tên dừng lại ở Tang Doanh, cũng khiến cậu bối rối, nhất thời không thể quyết định.

Nhưng lúc này, nhìn chăm chú Quầng Mặt Trời trong buồng cấy, ánh mắt Tang Doanh bình tĩnh, đột nhiên hỏi: “Có thể theo họ của mẹ em không?”

Tang Doanh nói là mẹ cậu, bà ngoại của Quầng Mặt Trời. Tang Doanh chưa từng gặp mặt mẹ mình.

“Đương nhiên có thể.” Hai người tựa sát vào nhau, Lục Bạc An nói với cậu, “Mẹ em phù hộ em lớn lên khỏe mạnh, cũng sẽ phù hộ Quầng Mặt Trời lớn lên khỏe mạnh.”

 

back top