BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 10: Rớt Xuống

Nên bắt đầu nói từ đâu? Kiều Quân không biết.

Từ rất nhỏ anh đã biết, anh khác với những đứa trẻ khác, sẽ không có ai kiên nhẫn lắng nghe phiền não của anh, sẽ không có ai dịu dàng nâng anh dậy khi anh vấp ngã nữa.

Anh không thể có được những thứ này.

Trong việc nói ra những lời thật lòng, anh rất vụng về. Trên thực tế, cũng rất ít người quan tâm đến sự thật lòng của anh như thế nào, đến nỗi khi cần phải thẳng thắn, anh lại phát hiện mình thật ra cũng không có gì muốn nói ra.

Anh cúi đầu nhìn làn hơi mỏng bốc lên từ chiếc ly, “Có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không…”

“Rõ ràng một mình không làm được gì cả, chỉ có thể dựa vào người khác mới sống sót được, lại còn muốn cố mạnh mẽ.”

Kiều Quân rất ghét bản thân mình như vậy.

Không làm được gì cả lại không cam lòng muốn giãy giụa.

Mái tóc vụn vặt che đi đôi mày anh. Khi khổ sở, Kiều Quân có thói quen cúi đầu, anh không thích người khác nhìn thấy những cảm xúc như khổ sở trên khuôn mặt mình.

Làn hơi mỏng làm mềm mại khuôn mặt anh, nhưng lại tăng thêm vài phần ưu sầu như gần như xa, hư ảo đến nỗi dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua, sự yếu ớt này sẽ theo đó mà trôi đi.

Giống như một đóa bồ công anh vô căn không nơi nương tựa, giây tiếp theo liền phải bay đi đến phương xa vô định.

Không phải một đóa hoa quý báu bắt mắt, nhưng không hiểu tại sao, lại khiến ánh mắt người ta không tự chủ được mà đuổi theo, không muốn nó rời đi.

Phương Phùng lúc nhỏ đã vươn tay, và Phương Phùng của giờ khắc này cũng đưa ra lựa chọn tương tự.

Tay cậu nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Kiều Quân đang nắm chặt chiếc ly, ấm áp, mềm mại, đáng trân quý.

Phương Phùng biết, cậu không thể bước sai một bước nào, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, và cẩn thận hơn nữa.

Rắn mai phục lẳng lặng thè lưỡi, không hề lộ vẻ gì mà quấn lấy con mồi vô tri vô giác.

“Sẽ không, không ai có thể can thiệp vào lựa chọn của cậu,” Phương Phùng rũ mắt, “Bất luận cậu đưa ra lựa chọn gì, tớ đều sẽ đứng về phía cậu ủng hộ cậu.”

“Cậu còn có tớ, không phải sao?”

Giống như thế giới đã vỡ thành từng mảnh từ ngày đó lại một lần nữa được xây dựng hoàn hảo. Cơ thể quen lơ lửng ngoài thế giới, đột nhiên được nâng đỡ.

Cậu ở ngay đây, tôi thấy cậu, và tôi ở ngay đây bên cậu, cho đến khi cậu một lần nữa hạ cánh xuống mảnh đất mới này.

Kiều Quân đã lâu mới cười thành tiếng từ tận đáy lòng, anh nghiêng đầu nhìn về phía Phương Phùng, trong ánh mắt lấp lánh vô số vì sao, “Đúng vậy, tớ còn có cậu, căn bản không có gì phải sợ hãi.”

“Tớ tưởng cậu sẽ cảm động khóc chứ.”

“Luôn khóc trước mặt cậu, có chút mất mặt.”

Phương Phùng đúng lúc thu tay lại, tiến thoái có chừng mực, hiếm khi dùng giọng điệu đùa cợt nói, “Thật ra rất đáng yêu.”

Kiều Quân lắc đầu phủ nhận, “Mới không phải đáng yêu.”

________________________________________

Kỳ thi học lên sắp đến, Kiều Quân trước đây rất mê mang về tương lai của bản thân hiện tại. Trước kia anh chưa từng nghĩ đến có một ngày anh sẽ rời xa ông nội, rời xa thị trấn nhỏ, có lẽ cuộc đời chỉ quanh quẩn trong thị trấn nhỏ bé.

Cuộc sống ở thị trấn nhỏ đối với người ngoài nhìn vào thì đơn điệu và vô vị, nhưng với anh, chỉ cần nhìn thấy chút hạnh phúc đó là đã đủ rồi.

Cái giá phải trả cho ý tưởng trên chính là sau khi chút hạnh phúc đó tan biến, một phần của Kiều Quân cũng theo đó mà biến mất trong một thời gian rất dài.

Tuy nhiên, tinh thần sa sút cũng không phải là giải pháp, đặc biệt là sau khi gặp Phương Phùng tối nay, Kiều Quân lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

Một Beta như anh, không có tài sản để kế thừa, ngoài việc học hành tử tế thì không có lối thoát nào khác. May mắn thay, đầu óc anh vẫn còn sáng suốt, điều này không quá khó khăn với anh.

Có một số trường tuyển nhận học sinh ưu tiên đặc biệt, có thể miễn học phí. Ít nhất chi phí anh cần sẽ không làm cha anh quá khó coi.

Kiều Quân rà soát một lượt, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở Học viện Đế quốc xếp hạng thứ nhất. Tỷ lệ học lên rất cao, các tiện ích cũng rất đẹp, không có chỗ nào không viết hai chữ hoàn mỹ.

Quan trọng nhất là chế độ ký túc xá, ngày nghỉ thậm chí có thể lựa chọn ở lại.

Đến lúc đó anh còn có thể dành thời gian đi làm thêm.

Quá hoàn hảo.

Không chừng anh còn có thể trở thành bạn học cùng trường với Phương Phùng nữa, anh nghĩ.

back top