Mặt trời lên cao ở thị trấn nhỏ, Kiều Quân từ khu mộ viên bước ra bị ánh nắng chói lòa làm lóa mắt.
Sau khi rời đi, đã lâu anh không trở lại. Anh luôn có cảm giác, một khi điểm neo biến mất, trở về nơi này, sẽ trở nên càng cô độc hơn.
Anh lơ đãng đi trên đường cái. Mọi thứ xung quanh đều được đổi mới, khách du lịch cũng trở nên nhiều hơn, náo nhiệt hơn trước.
Thị trấn nhỏ trước kia cũng rất đẹp, nhưng bị ngăn cách với thế giới, hiếm người đến chơi.
Kiều Quân nhớ lại cảnh tượng Phương Phùng lần đầu tiên xuất hiện.
Trên bầu trời truyền đến âm thanh xung lực trầm thấp liên tục của cánh quạt, nặng nề mà đập vào lòng người. Bóng dáng khổng lồ lướt qua, người dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, quang ảnh trên mặt biến ảo.
Những đứa trẻ chưa từng thấy cảnh tượng này đổ xô đuổi theo vật thể từ ngoài trời đến.
Cũng không biết khi đó Phương Phùng ở trên đó đang nghĩ gì.
Nhớ đến Phương Phùng, nụ hôn ướt đẫm, mê loạn trong phòng tắm lại bất ngờ chiếm cứ tất cả suy nghĩ.
Nếu không phải sau đó Phương Phùng ôm chặt eo anh, anh gần như lại muốn chìm xuống nước vì kiệt sức.
Cuối cùng vẫn là Phương Phùng bế anh, người ý thức không tỉnh táo, trở về giường.
Thật sự mất mặt. Kiều Quân cố gắng không cho phép mình hồi tưởng lại.
Sau ngày hôm đó, việc anh làm nhiều nhất chính là trốn tránh sự thật này.
Người hiểu anh nhất không ai khác chính là Phương Phùng. Phương Phùng không nhắc đến chuyện ngày hôm đó, thậm chí không chủ động xuất hiện trước mặt anh.
Kiều Quân, kẻ đầu sỏ thực sự đã làm mối quan hệ trở nên rối loạn, cảm thấy áy náy dâng trào trong lòng, cuối cùng bùng nổ vượt ngưỡng.
Người không tỉnh táo quấy rầy chính là anh, người được săn sóc duy trì khoảng cách cũng là anh.
Thật uổng cho anh trước đó còn thề thốt cam đoan sẽ không động chạm đến Phương Phùng.
Kiều Quân cũng không rõ tâm tình lúc đó của mình, đầu óc trống rỗng, chỉ là vô cùng… khao khát Phương Phùng.
Alpha và Omega thật quá khủng khiếp.
Anh thở dài.
“Kiều Quân…? Cậu là Kiều Quân phải không?” Đằng sau, có người ngập ngừng hỏi.
Kiều Quân đội chiếc mũ, tóc lại hơi dài, những sợi tóc vụn che ở sườn mặt, khiến người khác khó nhìn rõ mặt anh, đối phương do dự không dám xác nhận.
Kiều Quân quay đầu lại, cũng rất kinh ngạc: “… Đông Linh?”
Cô gái phía sau tóc dài gọn gàng buộc lên, ngũ quan không quá nổi bật, nhưng đôi mắt đặc biệt có thần, nhìn vô cùng sảng khoái.
Thật sự là người quen cũ.
________________________________________
Nhạc Đông Linh cũng đang âm thầm quan sát Kiều Quân.
Ngũ quan đã nở nang, Kiều Quân so với trước kia càng đẹp mắt, tinh xảo tươi tắn. Cho dù vừa rồi chiếc mũ che khuất mặt, bộ áo thun quần dài bình thường cũng không che giấu được thân hình xinh đẹp vẫn khiến người ta phải nhìn thêm hai lần.
Có thêm chút… cảm giác quyến rũ khiến lòng người ngứa ngáy? Cô gái không tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả.
Tuy nhiên có một điều vẫn không thay đổi, đây cũng là điều kỳ lạ nhất ở Kiều Quân. Rõ ràng mang vẻ ngoài thu hút ánh nhìn như vậy, nhưng không hiểu vì sao có đôi khi nụ cười lộ ra lại khiến người ta sinh ra ảo giác rằng anh sẽ nhạt nhòa trong gió vào giây tiếp theo.
Lúc nhỏ nhìn Kiều Quân, cô mới phát hiện, hóa ra có người cười rộ lên, cũng là không vui.
Người lớn cho rằng trẻ con không biết gì, thật ra trẻ con biết hết, có những đứa trẻ đặc biệt nhạy cảm trong việc cảm nhận cảm xúc, ví dụ như Kiều Quân, ví dụ như cô.
Cô không nhắc đến việc tại sao Kiều Quân trở về, chỉ vào quán cà phê bên cạnh, “Chị Huệ mới mở, thấy mặt cậu cũng hơi đỏ, vào ngồi một lát không?”
Chị Huệ cô nói là chị gái cô, Nhạc Xuân Huệ. Kiều Quân lúc nhỏ cũng được chị ấy chăm sóc rất nhiều.
Ông nội nhà họ Kiều có danh vọng trong xóm giềng, tính cách Kiều Quân lại đáng mến. Thật sự mà nói, khu vực này có rất nhiều người quen của anh.
Kiều Quân đương nhiên sẽ không từ chối, “Được thôi, vừa lúc có cậu mời khách.”
________________________________________
“Đông Linh, phần nước ép bánh kem siêu xa hoa đặc biệt dành cho VIP tình bạn, xin mời dùng chậm rãi.” Nhạc Đông Linh đặt khay xuống, ngồi đối diện anh.
Kiều Quân từ ánh mắt mong chờ của cô đoán được, “Cậu đã thăng cấp thành bếp trưởng rồi sao?”
“Bingo!” Nhạc Đông Linh đắc ý nói, “Mau nếm thử đi, ba tớ nói tớ đã có thể xuất sư rồi.”
Ba mẹ Nhạc Đông Linh mở tiệm bánh kem, rất được hoan nghênh ở thị trấn nhỏ. Cô từ nhỏ cũng thích học làm bánh kem, hy vọng một ngày nào đó có thể kế thừa tiệm bánh kem.
Phần lớn những chiếc bánh kem thất bại hồi nhỏ đều do Kiều Quân giúp cô nếm thử hết lần này đến lần khác, sau đó tổng kết ra những thiếu sót cho cô.
Nếu không phải giữa chừng nhảy ra cái tên thiếu gia kia, mình mới là bạn tốt nhất của Kiều Quân chứ. Cô nghĩ.
Kiều Quân cầm muỗng nhấm nháp bánh kem, là hương vị quen thuộc trong ký ức, vị đã trở nên hoàn hảo hơn, bơ thơm ngọt nhẹ nhàng lướt qua tâm phòng.
Kiều Quân giơ ngón cái ra hiệu với cô, “Hoàn mỹ vô khuyết.”
Nhạc Đông Linh được anh khen càng vui vẻ, “Tớ vẫn luôn rất muốn cậu nếm thử lại, lần này gặp được cậu, tớ không còn gì tiếc nuối nữa.”
Cô còn tưởng rằng Kiều Quân sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa.
Lúc ông nội Kiều qua đời, Kiều Quân chịu đả kích rất lớn. Những ngày thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, cả người anh mơ mơ màng màng, khiến Nhạc Đông Linh không dám lại gần.
Điều này cũng khiến họ bỏ lỡ cơ hội cáo biệt, mối quan hệ đã trở nên xa cách hơn trong những năm qua.
Nhạc Đông Linh hỏi: “Cậu lợi hại như vậy, nhất định đã thi đậu đại học thủ đô rồi phải không?”
Kiều Quân gật đầu, “Đương nhiên rồi.”
“Đại học thủ đô à… có gặp lại cái tên Phương Phùng đó không?”
Không chỉ gặp lại, một phần thủ tục nhập học đại học vẫn là do Phương Phùng giúp anh chuẩn bị.
“Ừm, bọn tớ đã gặp lại nhau từ hồi cấp ba.” Kiều Quân thẳng thắn.
“A…” Nhạc Đông Linh thở dài khoa trương, “Vậy là ba năm này quan hệ hắn với cậu lại trở nên tốt hơn, nhân cơ hội hoàn toàn cướp cậu khỏi tay tớ rồi.”
Kiều Quân chớp mắt: “Cậu nói vậy, tớ còn rất đắt hàng sao.”
“Đương nhiên rồi.” Nhạc Đông Linh cảm thấy sự tự nhận thức về bản thân của anh không đủ rõ ràng.
“Thật hoài niệm quá,” cô chống cằm nói, “Lúc nhỏ không biết khu vườn cây ăn quả kia là tài sản riêng của nhà hắn, còn dẫn cậu đi hái quả.”
“Cậu còn nhớ không, ngày đầu tiên thấy hắn chính là lúc chúng ta bị bắt quả tang, bị nhiều vệ sĩ vây quanh như vậy, tớ còn tưởng rằng xong đời rồi, sợ đến chết.”
Cô chỉ có thể trốn sau lưng Kiều Quân kéo áo anh run rẩy, hoàn toàn không còn chút nào vẻ nghịch ngợm gây rối thường ngày.
Cô vừa nói, ấn tượng của Kiều Quân về chuyện này trở nên sống động.
“Cậu không phải còn rất dũng cảm mà buông lời hung ác với hắn sao?”
“Bởi vì lúc đó hắn muốn dẫn cậu đi mà, làm tớ sợ c.h.ế.t khiếp, còn tưởng rằng tớ hại cậu phải lấy thân gán nợ.”
“Tớ đâu có đáng giá như vậy.” Kiều Quân bị giọng điệu của Nhạc Đông Linh chọc cười. Anh vô cùng rõ ràng, món nợ anh thiếu Phương Phùng bán cả bản thân anh e là cũng chưa trả hết.
Đây lại là một điểm nhận thức không rõ ràng nữa. Nhạc Đông Linh nghĩ trong lòng.
Trước kia cô cực kỳ chán ghét Phương Phùng.
Bởi vì ngay từ đầu cô đã cảm thấy hắn rất ngạo mạn mà muốn cướp đi Kiều Quân.
Cảm giác bị cắt ngang một nhát d.a.o vô cùng mạnh mẽ, cô hoàn toàn ý thức được Phương Phùng chính là đối thủ của mình.
Nhưng mà, Nhạc Đông Linh nghĩ, vì Kiều Quân ở bên hắn có thể vui vẻ tự tại hơn, nên cô không tính toán so đo với Phương Phùng nữa.
________________________________________
Trước khi đi, Nhạc Đông Linh lại đóng gói vài cái bánh kem đặt vào túi giấy đưa cho anh.
“Ăn xong bánh kem cũng không được quên tớ nha,” cô chìa ngón út ra. Hồi trước họ hay chơi trò kéo móc ngoéo, “Mặc dù tớ không giúp được cậu gì, nhưng tớ sẽ luôn cổ vũ cậu ở thị trấn nhỏ này.”
“Có chuyện gì buồn bã, cũng có thể nói cho tớ nghe.”
Biểu cảm cô vô cùng nghiêm túc, mơ hồ vẫn là cô bé ngày nào nghe người khác nói xấu Kiều Quân liền tức giận nhảy ra ngoài muốn lý luận với nam sinh.
Cô đã trở nên càng ngày càng dũng cảm, trưởng thành.
Lòng anh lại như lọt thỏm trong đống bơ.
Mắt Kiều Quân cong cong, móc ngón tay với cô, “Ừm, tớ sẽ không quên đâu.”
“Đông Linh, cảm ơn cậu.”
