BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 23: Bọt khí

Có lẽ là do giai đoạn chuẩn bị trước đó đầy đủ, cộng thêm sự chỉ đạo đặc biệt của Thẩm Quân Diệp dành cho anh, mọi thứ sau khi bộ phim bắt đầu quay đều diễn ra suôn sẻ. Mặc dù vậy, Kiều Quân vẫn hết sức thận trọng, lo lắng bản thân là người mới, trống rỗng với mọi thứ sẽ làm liên lụy cả đoàn.

Các nhân viên xung quanh vẫn đang sắp xếp phim trường, anh đứng một bên thẫn thờ, nghĩ về cảnh quay sắp tới.

Cảnh này là cảnh ngoại cảnh vào buổi tối.

Tháng Tám, mặc dù chạng vạng không nóng bằng ban ngày, nhưng vẫn khá oi bức. Kiều Quân sợ nóng, trên người lại mặc chiếc áo sơ mi có chất liệu hơi dày, cho dù cầm kịch bản quạt gió, mồ hôi vẫn thấm ra một chút.

Anh vừa quạt vừa lướt qua lời thoại trong đầu, vô cùng tập trung. Ánh đèn bao quanh anh, tăng thêm vài phần tịch mịch, tách biệt anh khỏi sự ồn ào náo nhiệt xung quanh.

Để sát với hình tượng nhân vật hơn, tóc anh được yêu cầu để dài, hiện tại được buộc lên bằng dây thun, giống như một cái đuôi nhỏ nghịch ngợm. Gáy trắng nõn thấm mồ hôi mỏng, ánh đèn chiếu vào đó, tạo thành một mảng trắng bạc, thật sự chói mắt.

Vừa nhận lấy máy quay phim từ tay chị trợ lý, Tạ Đình Thụ vừa chuyển camera xuống đã vô tình quay được Kiều Quân vào khung hình. Nhìn thấy cảnh này trong kính ngắm, hắn bất giác bị lay động.

Thế nên, đoạn phim hậu kỳ có một khoảnh khắc bị cư dân mạng nghi hoặc và phàn nàn vì hình ảnh bị rung lắc.

Tay kia hắn cầm chiếc quạt nhỏ cầm tay không ai dùng bên cạnh, lặng lẽ đi qua.

Gió lạnh thổi đến gáy, xua tan cái nóng bức, cảm giác mát lạnh theo gáy khuếch tán. Suy nghĩ của Kiều Quân bị cắt ngang, theo bản năng quay đầu đối diện với ống kính. Đôi mắt linh động tràn đầy ấm áp thường ngày, vì chủ nhân chưa kịp lấy lại tinh thần mà hiện ra vẻ ngơ ngác, dáng vẻ bị máy quay bắt được vô cùng ngây thơ đáng yêu.

Giọng nói mang theo ý cười của Tạ Đình Thụ truyền đến từ ngoài khung hình: “Xin chào mọi người, hôm nay là ngày thứ… không biết bao nhiêu của chúng ta khởi công. Nhật ký hậu trường nhân vật chính vẫn là Tiểu Kiều của chúng ta.”

“Tiểu Kiều, chào mọi người đi.”

Kiều Quân quay lại, chiếc quạt cầm tay chuẩn bị từ sau thổi bay mái tóc anh, để lộ vầng trán khiến cả người anh càng thêm non nớt.

Khoảng thời gian này, anh đã quen với việc Tạ Đình Thụ thường xuyên cầm quạt cầm tay thổi gió mát cho anh trong đoàn phim, nên không bị giật mình. Anh lập tức phản ứng lại muốn buôn bán, nhanh chóng nhập vai, tươi cười rạng rỡ với khán giả đối diện màn hình, vẫy tay chào hỏi: “Chào buổi tối mọi người, tôi là Kiều Quân, hiện tại trường quay của chúng tôi vẫn đang chuẩn bị, lát nữa chúng tôi phải quay một cảnh rất quan trọng.”

Kiều Quân tiến lên trước, bàn tay che miệng, giống như nói nhỏ, để giữ bí mật, “...Là cảnh lần đầu gặp mặt của nhân vật chính chúng ta.”

Hình ảnh lại rung lắc một chút.

“Tuy rằng tôi lớn hơn Tiểu Tạ một chút, nhưng trong phim Tiểu Tạ lại trưởng thành hơn tôi rất nhiều, rất thú vị phải không?”

Trong đoàn phim không có yêu cầu hay cấm kỵ gì đối với việc tạo hình và ánh sáng, hậu trường quay chụp thường ngày đều là để hai diễn viên chính tự cầm máy quay phim cầm tay quay chơi, vừa lúc có thể bồi dưỡng sự ăn ý và tình cảm của hai người.

Vì thế lúc này hình ảnh xoay tròn, lại lắc lư xuống dưới, Kiều Quân đã đứng cạnh Tạ Đình Thụ vừa rồi không vào khung hình.

Thiết lập kịch bản hoàn toàn tương phản với tình huống ngoài kịch bản của hai người. Kiều Quân đóng vai học sinh trung học, ngược lại Tạ Đình Thụ nhỏ hơn anh một tuổi lại đóng vai nhân viên công tác xã hội đã trưởng thành.

Mặt Kiều Quân trông non nớt, lại vừa mới tốt nghiệp, mặc đồng phục học sinh áo sơ mi trắng quần dài sẽ không làm người ta cảm thấy gượng gạo, khí chất rất thuần khiết.

Còn Tạ Đình Thụ vốn dĩ ngoại hình đã trưởng thành, lại am hiểu sâu cách tạo hình sát nhân vật. Hắn chải kiểu tóc back-combed, khoác lên người bộ vest, lập tức trở nên thâm trầm.

Hai người đứng cạnh nhau thật sự chính là học sinh trung học thanh thuần xinh đẹp và nam nhân tinh anh lớn tuổi hơn. Từ góc nhìn thị giác, tuổi tác lập tức đã bị đảo ngược.

Kiều Quân so hai tay: “Giả vờ non nớt thành công.”

Tạ Đình Thụ nhìn sườn mặt anh: “Vốn dĩ liền không cần giả vờ.”

Bị hắn khen, Kiều Quân ngược lại có chút xấu hổ, “Tiểu Tạ cậu không cần quá nâng tôi.”

Tạ Đình Thụ cười tủm tỉm: “Tôi nói là lời thật.”

Còn một chút thời gian nữa mới đến cảnh quay, hai người chọn một vài câu hỏi từ fans dưới weibo chính thức để trả lời.

Tạ Đình Thụ đổi lại thành máy quay phim, lại biến thành chỉ đi theo quay một mình Kiều Quân.

“Vấn đề thứ nhất là… Hậu trường phía trước nói Tiểu Kiều và Tiểu Tạ là người quen cũ, Tiểu Kiều có thể nói với mọi người lần đầu gặp mặt là như thế nào không?”

Kiều Quân ngẩng đầu nhanh chóng nhìn người liên quan còn lại, có chút chột dạ: “Vấn đề này nha…”

“Tôi cũng muốn nghe lần đầu gặp nhau trong mắt Tiểu Kiều là như thế nào.” Tạ Đình Thụ hứng thú dạt dào.

“Lần đầu gặp mặt là tôi tiếp cận Tiểu Tạ,” Kiều Quân mím môi cười, thật ngượng ngùng, “Bởi vì Tiểu Tạ là người tôi thấy lúc đó trông tính cách ôn hòa nhất.”

“Trên thực tế Tiểu Tạ cũng thật sự rất ôn hòa, tôi lúc đó và hiện tại đều cảm thấy, có thể quen biết Tiểu Tạ thực may mắn.” Giọng anh rất nhẹ.

Hình ảnh rung lắc thật sự rõ ràng, giống như sự d.a.o động cảm xúc của người cầm camera được cụ thể hóa.

“Tiểu Kiều, cậu có phải đang trả thù lời tôi nói vừa rồi không.” Tạ Đình Thụ bất đắc dĩ.

Kiều Quân chớp mắt, rất giảo hoạt: “Tôi nói là lời thật.”

Trả lời thêm mấy câu hỏi còn lại, rốt cuộc đến giờ bắt đầu quay.

Nửa đoạn trước còn ổn, nhưng nửa đoạn sau cùng lại quay thế nào cũng không qua được.

…Bởi vì có một đoạn diễn cảnh hôn (khóa môi).

Tạ Đình Thụ vẫn là một Alpha vị thành niên, đương nhiên không thể hôn thật. Tuy là khóa môi, nhưng cũng là một khoảng cách ái muội vô cùng nguy hiểm.

Kiều Quân biết có cảnh này, từ đầu đến cuối cũng không vì thế mà lo lắng hay băn khoăn quá nhiều, cũng không cảm thấy có bao nhiêu xấu hổ. Nhưng đến khi thật sự vào cảnh mới biết khó làm được đến mức nào.

Trong kịch bản là anh giận dỗi túm cà vạt Tạ Đình Thụ kéo người đàn ông cao hơn mình xuống, rồi đột nhiên ngẩng đầu mới dẫn đến hai người chạm môi.

Khoảng cách gần trong gang tấc, lông mi anh run rẩy.

Lại hỏng một lần.

Thẩm Quân Diệp gọi anh qua xem lại, chống má đánh giá: “Động tác quá cứng nhắc, quá cố tình, thật giống như biết nhất định sẽ chạm môi vậy.”

Phía sau lại diễn đi diễn lại vài lần, hiệu quả không hoàn toàn như mong muốn.

Đến cuối cùng, Thẩm Quân Diệp nói: “Hôm nay kết thúc công việc trước, tối mai lại thử lại.”

Kiều Quân rất áy náy: “Vâng.”

“Đừng quá áp lực,” Thẩm Quân Diệp vỗ vỗ anh, “Giai đoạn người mới đều là bình thường, tìm được cảm giác sẽ thuần thục.”

Kiều Quân rất cảm kích gật đầu đồng ý.

Tối nay mặt đối mặt quá nhiều lần, mà lại đều NG, khi đối diện Tạ Đình Thụ, Kiều Quân xấu hổ xin lỗi.

Tạ Đình Thụ không biết vì sao cũng có chút khác thường so với bình thường, có chút chất phác. Hai người nói vài câu khô khan, trường hợp hiếm thấy bị trầm xuống, hoàn toàn không nhìn ra là hai diễn viên chính còn đang trêu chọc nhau ở hậu trường mấy giờ trước.

________________________________________

Kiều Quân kỳ thật đã một thời gian chưa thấy Phương Phùng.

Vừa tốt nghiệp, hai người họ đều rất bận. Giữa đó, Kiều Quân lại vì nụ hôn kia mà xa cách Phương Phùng mấy ngày. Sau này Phương Phùng tỏ tình rồi đến hai người ở chung dưới một mái nhà, nhưng Kiều Quân lại nhanh chóng đi theo Thẩm Quân Diệp học tập.

Tính ra, toàn bộ tháng Tám sắp kết thúc, họ cũng chỉ chạm mặt nhau vài lần khi sáng sớm ra cửa và tối khuya về nhà.

Phương Phùng về đến nhà thấy Kiều Quân vẫn đang cuộn mình trên sofa phòng khách, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình.

Kiều Quân vừa tắm xong, tóc rũ xuống dính hơi nước, phỏng chừng là dùng khăn lông lau qua, khăn lông vẫn còn vắt trên cổ. Áo ngủ rộng hơn vài cỡ, có chút lùng thùng, toàn bộ dựa vào sống lưng gầy nhưng cứng cỏi của Kiều Quân chống ra đường cong mềm mại.

Cây non xinh đẹp.

Quá xinh đẹp, khiến người ta muốn duỗi tay tự mình đi đo đạc.

Alpha còn chưa kịp hành động, Kiều Quân liền theo động tĩnh quay đầu nhìn hắn, mắt sáng rực lên một khoảnh khắc: “Cậu về rồi.”

Sự nhiệt tình ngoài dự kiến, Phương Phùng nhướng mày nhìn anh: “Ừm.”

Ý thức được sự nhiệt tình của mình quá mức khác thường, Kiều Quân che giấu nắm tay ho nhẹ, lấp lửng nói: “Lát nữa có việc… Có một số việc muốn thương lượng với cậu, cần cậu giúp một chút…”

Lúc nói chuyện, Kiều Quân không dám đối diện với Phương Phùng.

Nhưng không có cách nào, anh chỉ có thể cầu cứu Phương Phùng.

Trong lúc Phương Phùng tắm rửa, Kiều Quân vẫn luôn như đang ở ngoài không gian, trong đầu lung tung hỗn loạn, chính mình cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, thứ trên màn hình một chút cũng không xem vào.

Mới qua một phút sao? Thời gian thật là dài đằng đẵng.

… Năm phút.

Kiều Quân thầm nghĩ, tâm trạng chờ đợi Phương Phùng còn đến nóng vội hơn cả việc tối nay chạm mặt Tạ Đình Thụ mà luôn thất bại.

Không có cách nào a, anh và Phương Phùng là bạn tốt, hơn nữa Phương Phùng hiện tại đang thích anh. Lần trước không tỉnh táo thì thôi, hiện tại lại chủ động đề nghị muốn Phương Phùng giúp anh… Có lẽ nào, hơi quá đáng không?

Kiều Quân vùi mặt vào gối ôm. Anh muốn làm bạn tốt với Phương Phùng, nếu vẫn là bạn tốt, tâm trạng anh sẽ không kỳ quái như vậy.

“Nói muốn thương lượng với tôi, chính là muốn tôi xem cậu dùng gối ôm tự làm mình c.h.ế.t ngạt sao?”

Giọng nói truyền đến từ phía trên đầu.

Kiều Quân bị buộc phải rời khỏi thế giới trốn tránh, thấy Phương Phùng từ phòng tắm bước ra. Cảnh này quá quen thuộc, đến nỗi Kiều Quân đột nhiên còn tưởng là một đêm bình yên nào đó ở ký túc xá trường học.

Khi đó anh không nghĩ mình sẽ trở thành Omega, không nghĩ Phương Phùng sẽ thích mình, cũng không nghĩ mình có một ngày sẽ vì gặp ai đó mà muốn đi làm diễn viên, cuối cùng vì làm thế nào để diễn tốt cảnh hôn mà phiền não.

Ngày hôm qua giống như rất gần, lại giống như rất xa, mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, rất nhiều thứ đều có thể trong thời gian ngắn ngủi mà biến mất toàn bộ.

Chỉ có Phương Phùng vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Anh lại đang nghĩ chuyện.

Phương Phùng không ngồi xuống bên cạnh Kiều Quân, mà là quỳ một gối trước mặt Kiều Quân. Thân hình Alpha cao lớn, độ cao như vậy chỉ thấp hơn Kiều Quân đang ôm gối ngồi trên sofa một chút.

Tay Phương Phùng chạm vào tay Kiều Quân đang đặt trên đầu gối, rất băng, khi chạm vào đốt ngón tay Kiều Quân run rẩy một chút, nhưng không rút ra. Alpha hiểu rõ, vì thế dùng hơi ấm còn sót lại của nước ấm trong lòng bàn tay nắm lấy tay anh.

“Không thương lượng với tôi sao?”

“Phương Phùng cậu…” Kiều Quân nhìn vào mắt hắn, “Nếu thích một người mà không thể ở bên nhau, cậu không đau khổ sao?”

Anh cảm thấy mình không nên hỏi câu hỏi này, mặc dù biết hỏi ra miệng mình nhất định sẽ hối hận, nhưng anh vẫn hỏi.

Phương Phùng sẽ tức giận sao?

Sẽ cảm thấy anh quá tự mình đa tình, quá tự cho là đúng sao?

Nhưng Phương Phùng chỉ rất bình tĩnh đối diện với ánh mắt anh, Kiều Quân thấp thỏm bất an.

Rồi sau đó nghe thấy hắn trả lời nhàn nhạt: “Nếu là làm việc theo tâm nguyện của mình, thì không có cái gọi là thống khổ. Ở điểm này, tâm trạng tôi và cậu là giống nhau.”

“Cậu liền chưa từng thống khổ vì lựa chọn xuất phát từ chân tâm của mình, đúng không?”

Mặc kệ là rời khỏi nhà, không muốn tiếp nhận quá nhiều sự cho đi của Phương Phùng, hay là làm chút việc vặt không đáng nói để thử tự lực cánh sinh, những chuyện này Kiều Quân chưa từng hối hận, cũng không vì vậy mà cảm thấy thống khổ.

Phương Phùng quá mức hiểu rõ anh, đến nỗi mỗi một câu nói ra vĩnh viễn đều có thể dễ dàng đánh tan phòng tuyến của anh.

Tay Kiều Quân bị hắn nắm lại nhẹ nhàng run rẩy, nhiệt độ cuối cùng cũng lan từ lòng bàn tay đến khuôn mặt. Anh khẽ “À” một tiếng.

“Vậy… cậu có thể giúp tôi một việc nữa không?”

“Tôi muốn cậu giúp tôi hiểu rõ thế nào mới là hôn môi chân chính.”

Cách nói này nghe có vẻ rất kỳ lạ, Kiều Quân lập tức bổ sung: “Là vì quay phim cần phải hiểu rõ!”

Không biết tại sao lại tiếp tục bổ sung: “Là… khóa môi! Bởi vì tôi quá cứng nhắc làm động tác giả, vẫn luôn không qua được, cho nên tôi mới…”

Bàn tay Phương Phùng vuốt ve sườn mặt anh, con ngươi đen kịt một mảng, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, “Ừm, tôi biết.”

“Cậu muốn tôi hôn cậu sao?” Hắn hỏi.

Đến nước này, lại rút lui có trật tự thì thật sự quá mất mặt.

Kiều Quân: “… Ừm.”

Ngón tay vuốt ve sườn mặt anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc rũ xuống, đầu ngón tay lướt qua vành tai, thuận thế rơi xuống gáy anh. Lòng bàn tay vừa lúc bao trọn tuyến thể Omega mà chính Kiều Quân cũng suýt quên mất.

Khăn lông ban đầu dán trên đó mang theo hơi nước, vùng da thịt đó nhiệt độ cơ thể thiên thấp, bàn tay Alpha dán lên, chênh lệch nhiệt độ cực độ, nơi đó lại tương đối mẫn cảm, Kiều Quân nháy mắt run rẩy rất kịch liệt một chút.

Cảm giác này cũng từng có một lần.

Phương Phùng nhẹ nhàng bâng quơ nói với anh, Kiều Quân, cậu biến thành Omega rồi.

Không biết sao, tối nay Kiều Quân luôn nghĩ đến chuyện quá khứ.

Tim anh đập rất nhanh.

Hoàn toàn không giống lần động dục kỳ đó.

Không để anh nghĩ quá nhiều, bàn tay dán ở gáy đẩy anh về phía trước, cùng lúc đó Alpha tiến lại gần phía anh hơn.

Môi và môi đơn thuần chạm vào nhau lẽ ra sẽ không có âm thanh.

Nhưng, Kiều Quân lại nghe thấy một tiếng “Bụp” rất nhỏ, giống như thứ gì đó nổ tung, hay giả như một bong bóng khí nhỏ vỡ ra. Có người nói là vị chanh, cũng có nói là vị dâu tây. Cảm nhận lần trước quá mơ hồ, nhưng lần này—

Kiều Quân nghĩ, đó là một loại ngọt ngào rất đặc biệt.

Sẽ không bao giờ có cảm giác giống nhau nữa.

Phương Phùng lùi lại một chút, dỗ dành anh, “Kiều Quân, mở to mắt, nếu không cậu sẽ không biết nên làm thế nào.”

Vì thế Kiều Quân mở to mắt, xem Phương Phùng hôn anh như thế nào, hôn anh, ngậm lấy môi anh.

Rất tinh tế, không bỏ sót nửa điểm chi tiết.

Cho dù hiện tại Kiều Quân căn bản không có tâm trạng đi nghĩ góc độ hôn môi nào mới chân thật nhất, làm sao mới không trông kỳ quái trên màn ảnh hay những chuyện tương tự.

Chỉ dựa vào khóa học tự mình thực nghiệm quá mức tinh tế này, anh đến ngày mai cũng tuyệt đối sẽ không còn vấp váp khắp nơi như tối nay nữa.

Đương nhiên, đợi đến khi giáo viên Phương Phùng quá mức nhiệt tình xác nhận vài lần với học sinh giỏi của mình liệu anh đã nắm được bí quyết chưa, nhận được câu trả lời khẳng định, rốt cuộc kết thúc việc dạy học, học sinh giỏi Kiều Quân không theo kịp chương trình đã bị hôn đến choáng váng, không chỉ thiếu oxy, ngay cả chân cũng mềm nhũn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh hoàn toàn không nhớ nổi mình đã trở về phòng ngủ bằng cách nào.

 

back top