Hương sen thoảng theo gió, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, ngày hè rực rỡ tươi đẹp, phong cảnh vừa lúc. Hôm nay Thái hậu nương nương tổ chức yến tiệc trong cung, mời chư vị quý nữ vào cung cùng bà thưởng thức cảnh sen nở rộ. Trong số những người được mời, người có tâm chú ý sẽ nhận ra có lẫn một vài Khôn Trạch thân là nam tử.
Liên tưởng đến tình huống hiện giờ của vị Đông Cung kia, liền không khó phỏng đoán, Thái hậu nương nương phô trương như thế, vì chính là điều gì.
Nói đến đương kim Thái tử, đó là nói ba ngày ba đêm cũng không hết. Không vì gì khác, quả thật là nhân tài ngút trời, tài hoa kinh thế, văn thao võ lược, không gì không giỏi, các Thái phó dạy dỗ hắn thường xuyên bị thiên tư của hắn thuyết phục. Dung mạo càng không cần phải nói, long chương phượng tư, phong tư đặc tú, dáng vẻ xuất chúng, thần thái phi phàm.
Bởi vậy, qua đủ loại có thể thấy được, Thái tử quả thật là điển phạm hoàn mỹ của một Càn Nguyên, một trữ quân của quốc gia.
Tuy nhiên, chỉ có một điểm khiến Thái hậu lo lắng sốt ruột.
Đó là con nối dõi.
Sau khi hành lễ quan lễ, Thái tử vẫn chậm chạp không chịu tuyển Thái tử phi. Con cháu tông thất bình thường sau lễ thanh niên ít nhiều đều có mấy Khôn Trạch ở bên cạnh dùng để sơ giải áp lực, và đều sớm sinh hạ con nối dõi. Nhưng Thái tử, đừng nói là chính thất Thái tử phi, làm một Càn Nguyên trên vạn người, dưới một người, bên cạnh có thể giúp hắn sơ giải áp lực lại không có lấy một Khôn Trạch nào.
Vì thế, Thái hậu nương nương mới chuẩn bị mở một buổi cung yến như vậy, mong đợi có người nào có thể lọt vào mắt Thái tử, có thể kéo dài phúc trạch.
Ai ngờ, yến hội tiến hành đến một nửa, cung nhân cúi đầu nói nhỏ bên tai Thái hậu, rằng Thái tử điện hạ có chuyện quan trọng trong người, vô pháp đến.
Thái hậu vô cùng hiểu Thái tử, tự nhiên biết hắn lại tìm cớ trốn tránh, nhất thời bị Thái tử, người không chịu nghe khuyên trên việc này, làm cho bực bội lên.
________________________________________
Thái tử phái người đi thông báo Thái hậu xong liền một mình bước đi trên đường nhỏ, chậm rãi suy tư.
Hắn không phải không rõ điều hoàng tổ mẫu lo lắng, chẳng qua…
Hắn đến nay vẫn chưa nói cho bất luận kẻ nào, rằng làm một Càn Nguyên, hắn thân mang bệnh kín. Từ khi hắn nhận thức rõ mình là Càn Nguyên, hắn liền đối với Khôn Trạch – vốn nên âm dương hai hợp, bổ sung cho nhau – có sự mâu thuẫn. Sau này có thể cảm nhận tin hương, sự mâu thuẫn càng chuyển biến xấu thành chán ghét.
Hắn đương nhiên rõ ràng bí mật này nếu tiết lộ ra ngoài sẽ gây ra sóng gió lớn như thế nào, cho nên nhiều năm qua chỉ đối với Khôn Trạch được đưa đến trước mặt mình bằng đủ loại con đường mà tránh né không gặp.
Hiện giờ nghĩ đến, cũng không phải là biện pháp. Thái tử ánh mắt trầm xuống, mưu tính sách lược.
Một quả đào màu phấn nộn lúc này lộc cộc lăn xuống đến bên chân hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại.
Hắn vừa rồi đắm chìm trong suy nghĩ nên không hề chú ý tới mình đã đi đến một góc hoang vắng của Ngự Hoa Viên. Vì hẻo lánh ít người qua lại, cung nhân xử lý cũng không được dụng tâm như những nơi khác, cỏ cây mọc quá mức um tùm.
Thời tiết hiện tại, cây đào đã nở hoa kết quả. Cành đào khô cao cao vượt qua cung tường, bóng râm đậm đặc, những quả đào lớn nhỏ treo lủng lẳng ở giữa, phát ra hương khí ngọt ngào, tràn đầy sức sống.
Trên cung tường, giữa màu phấn lục, ngồi một thiếu niên, tuổi tác bất quá mười lăm mười sáu, trên khuôn mặt trắng nõn ánh lên ánh sáng nhảy nhót rực rỡ. Vốn dĩ đang dùng vạt áo hứng quả đào, giờ phút này thấy quả đào trong tay không cầm chắc đã rơi trúng người, ánh mắt vọng xuống dưới vô cùng vô thố.
“Xin lỗi, không đập trúng ngươi chứ?”
Thái tử hôm nay mặc y phục bình thường, thiếu niên vẫn chưa nhận ra hắn là ai, nhưng Thái tử không hề bị mạo phạm, mỉm cười rất có phong độ: “Không ngại.”
Hắn lại hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Khuôn mặt tuấn tú nam nhân phía dưới so với hắn lớn tuổi vài tuổi, hẳn là thành niên. Y phục trên người rất đẹp đẽ quý giá, tuy rằng khi mỉm cười ôn hòa, nhưng xét cho cùng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm.
Thiếu niên bình thường là người xem sắc mặt mà sống, trong lòng có một giọng nói mách bảo hắn, người nam nhân này tuyệt không phải người tốt. Trong cung đình, nào có người nào dễ đối phó? Từ khi bị ép trèo lên hái đào, lần này hắn liền khó thoát một kiếp.
Thiếu niên còn nhỏ tuổi, ý thức được mình không sống được bao lâu trong lòng liền khổ sở. Dứt khoát trốn tránh, ngậm miệng không trả lời Thái tử, chỉ là cứng đờ bất động.
Nói đến cũng lạ, Thái tử khó được đối với thiếu niên này có kiên nhẫn. Thiếu niên không để ý tới mình, hắn cũng chỉ cảm thấy buồn cười, tiếp tục hỏi: “Ngươi là không xuống được sao?”
“Ngươi nhảy xuống đi, ta sẽ đỡ được ngươi.” Thái tử vươn cánh tay đối anh nói.
Nhưng thiếu niên căn bản không tin hắn, sợ mình một khi đi xuống, mạng nhỏ đã bị giao phó.
Tiểu hài tử nhìn đáng yêu, hóa ra tính cách ngoan cố như vậy, Thái tử nghĩ.
Trong cung tường truyền đến âm thanh, tựa hồ có rất nhiều người đang hướng về phía này. Thái tử quan sát thấy sắc mặt thiếu niên so với vừa rồi còn muốn trắng hơn rất nhiều.
Hắn từ trước đến nay giỏi nắm bắt thời cơ để uy h.i.ế.p con mồi, liền nói: “Nghe nói hôm nay Thái hậu làm yến, có lẽ là các nàng rủ nhau đến đây ngắm hoa.”
“Trong đó hẳn là có người biết ngươi là ai nhỉ? Nếu các nàng thấy ngươi, không chỉ là chính ngươi, cha mẹ thân thậm chí tộc nhân của ngươi cũng sẽ vì vậy bị liên lụy.”
“So với như vậy, chi bằng rơi vào tay một mình ta còn tốt hơn chút,” hắn cười nói với thiếu niên, vẫn thong dong như vậy, “Đúng hay không?”
Âm thanh càng ngày càng gần, môi thiếu niên càng nhấp càng chặt, cuối cùng, sắp tới lúc bị nhìn thấy, anh liền buông mình nhảy xuống, rơi vào vòng tay mà Thái tử đã chờ đợi từ lâu.
Hương thơm ngây ngô, giòn ngọt của quả đào phác đầy lòng hắn.
________________________________________
Thiếu niên tên là Kiều Quân.
Thái tử trí nhớ rất tốt, trong khoảnh khắc liền suy ra gia đình phù hợp điều kiện. Kiều đại nhân Bộ Hộ dường như trong nhà có một trai một gái đều là Khôn Trạch, đều ở tuổi thích hợp kết hôn, lần này cũng có khả năng được mời vào cung.
Mà thiếu niên này là Trung Dung, hơn phân nửa là con vợ lẽ trong nhà, thân phận thấp kém. Lần này vào cung hẳn là làm nô bộc tới hầu hạ người.
Thái tử đảo không làm khó anh, chỉ nói đã biết, trong ánh mắt thấp thỏm của Kiều Quân dẫn anh đi tìm xe ngựa nhà mình, bảo anh ở đây chờ huynh trưởng và tỷ tỷ cho đến khi yến hội kết thúc.
Kiều Quân còn có chút ngơ ngác, không thể tin được mình cư nhiên chuyện gì cũng không có.
“Kia, cái kia……!”
Thái tử rời đi trước, anh gọi lại hắn, tiến lên trước. Thị vệ bên cạnh vốn dĩ muốn quát lớn anh to gan vô lễ, lập tức bị ánh mắt Thái tử bất động thanh sắc lướt qua dọa đến, cũng không dám động tác.
Anh nhỏ giọng mà nói, “Cảm ơn ngươi, tuy rằng ta không biết ngươi là người nào, nhưng ta sẽ không quên ngươi giúp ta…”
Anh đem quả đào lớn nhất vừa rồi trong n.g.ự.c nhét vào lòng Thái tử, “Cái này thật sự rất ngọt, hy vọng ngươi thích, tuy rằng là ta trộm tới…”
Thái tử nhìn ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, Kiều Quân đang vui vẻ vì thiện ý hiếm có đến từ người khác nên không phát hiện ra.
“Cảm ơn ngươi,” Thái tử xoa xoa đỉnh đầu anh, ý vị thâm trường mà nói, “Chúng ta rất nhanh liền sẽ tái kiến.”
Thiếu niên đứng tại chỗ nghi hoặc một hồi lâu cũng không nghĩ minh bạch hắn có ý gì.
________________________________________
Từ Thái tử tự mình tuyển định Thái tử phi nhân tuyển liền truyền ra ngoài.
Gia thế cũng không hiển hách, ở trong nhà cũng không phải con vợ cả, thậm chí ngay cả Khôn Trạch cũng không phải, chỉ là một tiểu quỷ Trung Dung gầy gò, khô quắt, chưa bắt đầu phát dục!
Ý kiến phản đối hết đợt này đến đợt khác, Thái tử cũng không tiếp thu.
Gây náo loạn đến cuối cùng, chỉ có thể thỏa hiệp.
Có lẽ là Thái tử còn chưa minh bạch diệu dụng của sự kết hợp Càn Nguyên và Khôn Trạch chăng? Trung Dung lại làm sao so được niềm vui sướng khi linh hồn đều cộng dung lúc âm dương kết hợp. Chắc hẳn Thái tử rất nhanh liền sẽ chán tiểu quỷ này. Mọi người đành phải tự khuyên mình yên tâm như thế.
Mà bên kia Kiều Quân lại là không thể hiểu được tiếp nhận thánh chỉ, rất nhanh lại bị đóng gói tốt cùng Thái tử thành hôn.
Anh choáng váng, cái gì cũng chưa nghĩ minh bạch.
Trước mặt duỗi tới một bàn tay, đường cong rõ ràng, thon dài như trúc.
Tay anh cư nhiên bị hoàn toàn bao vây nắm lấy.
Lại là một đống lễ nghi phức tạp anh không hiểu. Trước hôn lễ Kiều Quân có được ma ma trong cung riêng tới dạy dỗ, nhưng thời gian quá gấp gáp, nội dung quá nhiều, anh vốn dĩ học hành đã khó khăn, thêm vào ngày thành hôn nghi thức rườm rà nhỏ vụn, lập tức xếp chồng lên nhau, anh căn bản là không nhớ rõ cái gì là cái gì.
Rất nhiều lúc anh làm được một nửa liền sẽ bị mắc kẹt, không biết nên làm gì bây giờ, đều là nam nhân bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Cư nhiên không hề sinh khí, trong giọng nói mang theo ý cười.
Hắn thật là quái lạ, Kiều Quân nghĩ thầm.
________________________________________
Kết thúc buổi lễ, những người khác đều đi ra ngoài.
Kiều Quân mới có tâm tư xem nam nhân bên cạnh mình.
Anh kinh ngạc kêu lên: “Là ngươi, ngươi…… Ngài là, Thái tử…… Điện hạ!”
“Ừm.” Thái tử lên tiếng, giúp anh gỡ vật quá nặng trên đầu xuống.
Kiều Quân tuổi quá nhỏ, lại là thiếu niên, cho dù có dung mạo diễm lệ không tương xứng với thân phận Trung Dung của mình, cũng căn bản không chống đỡ nổi mấy thứ này. Son phấn dùng trên người anh, ngược lại trở nên tục. Thái tử cẩn thận vì anh lau đi, chậm rãi một lần nữa lộ ra cái loại vẻ mặt đáng yêu tươi đẹp kia.
Thái tử nổi danh bên ngoài, Kiều Quân cũng nghe nói qua sự tích của hắn, nói là thiên nhân cũng không quá, cho dù Kiều Quân không phải loại nam nhi nhiệt huyết hướng tới chinh chiến sa trường, cũng không khỏi sùng bái người như vậy, đem hắn coi như tấm gương.
Mà hiện tại, tất cả đều thành tấm gương của thiếu niên lang, nhẹ nhàng nhéo cằm anh, vì anh lau đi phấn nước, ánh nến dừng lại trong tròng mắt đen nhánh của hắn, thần sắc chuyên chú vô cùng.
… Thật không chân thật.
“Điện, Điện hạ…” Kiều Quân thực không tự nhiên.
“Ừm?”
“Ngài vì sao muốn chọn ta?” Kiều Quân hỏi, “Ta không phải thiếu nữ, hơn nữa là Trung Dung.”
Thái tử chậm rãi nói cho anh nghe về bí mật kia.
“Cho nên, ta muốn mời ngươi giúp ta việc này,” phấn son rõ ràng đã lau sạch sẽ, ngón tay hắn còn vỗ nhẹ má Kiều Quân, “Hôm đó ta gặp ngươi, cảm thấy sẽ không có người nào đáng tin hơn ngươi, vì thế lúc tuyển người liền chọn ngươi.”
“Không có trưng cầu ý kiến của ngươi, xin lỗi.” Biểu cảm hắn rất thành khẩn.
Quả nhiên, Kiều Quân vội vàng lắc đầu, đối diện với hắn, “Không có không có, không phải, Điện hạ đối ta có ơn, ta giúp Điện hạ là nên làm.”
Thật là đáng yêu.
Không biết vì sao, nhìn bộ dạng này của Kiều Quân, Thái tử ngược lại có sự kích động xưa nay chưa từng có. Càn Nguyên vô pháp để lại ấn ký trên người Trung Dung, mặc dù thế, răng nanh sắc bén của hắn vẫn bắt đầu nóng lên.
Đương nhiên điều này không thể để thiếu niên hiện tại còn chưa bắt đầu thông hiểu chuyện tình yêu biết được.
Hắn nói: “Vậy ta sau này gọi ngươi Tiểu Kiều, được không?”
Kiều Quân gật đầu: “Điện hạ thích là được.”
Thái tử nhắc nhở anh, nói: “Ngươi và ta hiện nay đã hành qua lễ kết tóc, ngươi cũng không cần đối ta xa lạ như thế, gọi tên ta là được.”
Thái tử họ Phương, tên một chữ Phùng, tự Tế Vân.
Hắn viết tên mình cho Kiều Quân xem, hỏi: “Nhớ kỹ sao?”
“Ngươi sau này ở bên ngoài gọi ta Tế Vân là được.”
Kiều Quân ở trong nhà không có tư cách đi học tư thục, biết chữ có chút khó khăn, nghiêm túc mà nhìn, nghiêm túc gật đầu.
Mà Thái tử nghĩ, tiểu thê tử của hắn thật sự rất đáng yêu.
