BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 5: Bịt kín

Kiều Quân đương nhiên không đi phòng y tế, anh lập tức kéo Phương Phùng rẽ vào một góc trong kho chứa thiết bị.

Bên ngoài vẫn còn lớp đang học nên kho hàng đương nhiên bị khóa. Học sinh sau khi lấy xong thiết bị cần dùng chỉ việc đóng đèn lại.

Đã từng có người khởi xướng một cuộc bình chọn trên diễn đàn, nơi này còn được đề cử đứng thứ ba trong danh sách những địa điểm Alpha-Omega lén lút tâm sự, hẹn hò dưới lòng đất.

Có lẽ bầu không khí tối tăm, tĩnh lặng bên trong đã kích thích, Kiều Quân – người vốn đang chột dạ – bỗng nhiên nhớ lại mẩu tin đồn bát quái không biết đã được ghi tạc vào góc nào trong đầu mình từ lâu.

Hiện tại anh và Phương Phùng mà bị bắt gặp ở đây thì thật sự là có giải thích thế nào cũng không rõ ràng được.

Anh vội vàng kéo khóa áo khoác thể thao xuống, cố gắng lộ ra sau gáy, thậm chí dùng ngón tay kéo cổ áo sơ mi bên trong ra để Phương Phùng giúp anh nhìn cho rõ.

“Vừa rồi… Thành Dật Trí hình như ngửi thấy cái gì đó,” Kiều Quân khẩn trương thấp thỏm, “Có miếng dán ức chế, tin tức tố cũng sẽ rò rỉ ra sao?”

Nói nghiêm ngặt, miếng dán ức chế được dùng để hỗ trợ Omega trong kỳ phát tình điều tiết tin tức tố.

Omega bình thường trong cuộc sống hàng ngày đều có thể tự chủ quản lý tin tức tố của mình, không cần dùng đến.

Nhưng Kiều Quân hiện tại ngay cả tin tức tố là thứ gì cũng không cảm nhận được, nói đến điều tiết tin tức tố còn quá xa vời.

Để đề phòng trường hợp anh vô ý thức phát ra tin tức tố, Phương Phùng mới đặc biệt xin bác sĩ miếng dán ức chế cho anh dùng.

Nhưng làm sao… lại bị bại lộ rồi?

Trong phòng không bật đèn, nhưng không có nghĩa là không nhìn thấy gì.

Có ánh nắng xuyên qua khe hở của lỗ thông gió phía trên kho hàng, rọi xuống gáy Kiều Quân.

Trắng nõn, yếu ớt.

Tuyến thể chưa phát triển hoàn toàn ẩn mình kín mít dưới miếng dán ức chế tiệp màu da.

Nếu Kiều Quân có thể nghe thêm một kỳ tọa đàm về lễ nghi xã hội Alpha-Omega, anh sẽ ý thức được, việc Omega tự nguyện phơi bày tuyến thể trước Alpha trong tình huống bình thường là một sự dụ dỗ trần trụi đến mức nào.

Ít nhất Phương Phùng rất may mắn vì Kiều Quân không biết ẩn ý đằng sau hành động vô cùng tự nhiên đó.

Phương Phùng đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng góc nhỏ bị bong ra của miếng dán ức chế, làm nó dán sát vào da hơn. Cảm giác đối với Kiều Quân giống như lòng bàn tay cậu cứ cọ đi cọ lại trên mảnh da đó.

“Không phải tin tức tố. Omega và Alpha vốn dĩ dễ dàng bị hấp dẫn lẫn nhau hơn, vừa rồi hắn đứng gần cậu quá.”

“À,” Kiều Quân quay đầu lại, “Vậy cậu cũng cảm nhận được sao? Thứ gì đó trên người tớ?”

Anh vẫn rất tò mò về lời nói chưa dứt của Thành Dật Trí.

“Các Alpha khác nhau có cảm nhận khác nhau đối với Omega, tôi không xác định hắn chỉ cái gì,” phối hợp với nội dung nói chuyện, Phương Phùng cúi đầu, tiếp nối hành động bị Thành Dật Trí cắt ngang, ghé sát gáy Kiều Quân, nhẹ nhàng hít thở, “Tôi ngửi thấy, là mùi ngọt.”

“Giống như mật hoa.”

Kho hàng rộng lớn chỉ có hai người họ. Như sợ bị phát hiện, giọng Phương Phùng nói chuyện đè xuống rất thấp, cũng mang theo nhiều ý vị khó tả hơn ngày thường.

Kiều Quân cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng không thể nói rõ, đành tiếp tục chủ đề: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Phương Phùng phía sau hơi lùi lại, một trận sột soạt, tiếng khóa kéo áo khoác trượt xuống bị phóng đại vài lần.

Kiều Quân quay đầu, tò mò hỏi: “Cởi áo khoác làm gì?”

Vóc dáng đại thiếu gia cực kỳ đẹp, cởi áo khoác cũng toát ra một vẻ đẹp trai khác biệt. Cậu đưa áo khoác cho Kiều Quân đang ngây người: “Cậu mặc vào, trên đó có lưu lại tin tức tố của tôi. Nếu có Alpha khác tới gần cậu, ít nhất họ sẽ không muốn dựa quá sát.”

“À, ừm,” Kiều Quân cũng cởi áo khoác của mình đưa qua, “Nhưng cậu mặc áo khoác của tớ có lẽ sẽ hơi khó chịu.”

Tuy cả hai đều là nam sinh, nhưng sự thật chính là tàn khốc như vậy. Thể hình của anh và Phương Phùng vẫn… có sự chênh lệch rõ ràng. Cho dù lúc đó anh cố tình chọn size lớn hơn để tiết kiệm chi phí đổi đồng phục mới, so với Phương Phùng, nó vẫn nhỏ hơn.

“Không sao.” Phương Phùng nhận lấy áo khoác mặc vào.

Kiều Quân chỉnh lại chiếc áo khoác đã được mặc gọn gàng: “Vậy chúng ta…”

Phương Phùng kéo anh ra sau một cái tủ ở bên cạnh, hoàn toàn hòa vào bóng tối. Chỗ đó hơi hẹp, khoảng cách hai người gần gũi như đang ôm mặt đối mặt. “Suỵt, có người tới.”

Lúc này mà đến kho hàng, chẳng lẽ là…

Không thể di chuyển, đầu Kiều Quân gần như dựa vào vai Phương Phùng, không thể quay đầu lại được. Anh hơi nhón chân, ghé vào tai Phương Phùng dùng giọng hơi hỏi: “Là, ai?”

Phương Phùng không trả lời anh, tiếng hôn hít dính nhớp trong kho hàng đã đưa ra câu trả lời cho vấn đề.

Trong không gian trống trải, ngay cả tiếng động rất nhỏ cũng có thể được phóng đại vài lần, huống hồ những người bên ngoài tạo ra âm thanh căn bản không nghĩ đến chuyện che giấu. Họ làm mọi chuyện trắng trợn, công khai. Toàn bộ căn phòng nhanh chóng tràn ngập hơi thở ái muội.

Trong lúc đó còn lẫn lộn vài câu “nhớ cậu quá” không rõ ràng.

Gần như trong khoảnh khắc, Beta Kiều Quân trước kia bị động tĩnh quá mức ái muội, triền miên đến mức tình cảm mãnh liệt b.ắ.n ra bốn phía này làm cho lông tơ dựng đứng.

Nếu không phải Phương Phùng nhanh tay ấn vai anh lại, anh đã nhảy ra ngoài rồi.

Phương Phùng quay đầu, lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt dường như đang hỏi: Cậu còn cần tôi nói cho cậu biết không?

Kiều Quân tan vỡ, anh vẫn luôn cho rằng cuộc bình chọn kia chỉ là đùa thôi, không ngờ kết quả đám tình nhân táo bạo phóng khoáng này thật sự sẽ đưa vào thực tiễn.

________________________________________

Âm thanh thân mật bên ngoài càng lúc càng nghiêm trọng, dường như không thể kết thúc trong thời gian ngắn.

Người trốn ở bên trong lại càng vất vả hơn người ở bên ngoài. Đằng sau cái tủ chất đầy đồ vật, không gian chừa ra rất hữu hạn, miễn cưỡng chứa được hai người họ, vô cùng miễn cưỡng.

Chỉ cần Kiều Quân lộn xộn một chút, sẽ chạm đổ những thiết bị kia, rồi người bên ngoài lập tức sẽ phát hiện có người trốn ở bên trong.

Anh quả thực không dám tưởng tượng cảnh tượng đó sẽ xấu hổ đến mức nào.

Mặc dù hiện tại đã đủ xấu hổ rồi.

Căng thẳng lại xấu hổ, Kiều Quân vô thức dồn trọng tâm cơ thể dựa vào người Phương Phùng. Bàn tay Phương Phùng lúc trước đặt trên vai anh cũng không rút xuống, vững vàng khống chế những động tác nhỏ lộn xộn vô ý thức khi anh cảm thấy xấu hổ.

Họ đã hoàn toàn ở trong tư thế ôm nhau.

Cả hai đều mặc áo khoác, chen chúc bên nhau lâu rồi, nhiệt độ không thoát ra được, không khí xung quanh nặng nề vô cùng.

Khoảng cách Kiều Quân và Phương Phùng quá gần. Anh thậm chí nảy ra một ý nghĩ: Chỉ cần anh nghiêng đầu, liền sẽ dây dưa với hơi thở của Phương Phùng… giống như cặp đôi nhỏ bên ngoài vậy.

Anh rùng mình, lắc đầu muốn quăng đi những tạp niệm lung tung.

Một bàn tay đè sau gáy anh, trán anh kề sát vai Phương Phùng. Phương Phùng học anh dùng giọng hơi nói chuyện, âm thanh bay vào tai Kiều Quân: “Đừng nhúc nhích, rất ngứa.”

Lần đầu tiên có người nói chuyện bên tai anh như vậy, khuôn mặt khô nóng của Kiều Quân lập tức tăng lên một độ cao mới.

Anh cúi đầu, không hề lộn xộn nữa.

Vì đã đổi quần áo, hương thơm trên quần áo của anh và Phương Phùng giao hòa, không phân biệt nhau, lạnh lẽo nhưng lại ngọt ngào.

Cảm giác rất quỷ dị. Kiều Quân quen thuộc mùi hương trên người mình, cũng quen thuộc Phương Phùng, nhưng khi hai thứ hòa vào nhau lại trở nên rất kỳ lạ. Anh trước đây mặc quần áo của Phương Phùng chưa bao giờ ý thức được điểm này.

Trong một góc nhỏ có không khí dường như ngưng trệ, Kiều Quân ý thức được anh đang bị hơi thở của Phương Phùng bao vây, trên người còn mặc chiếc áo khoác tràn đầy tin tức tố của đối phương.

Nếu là trước đây, anh sẽ không để ý, tin tức tố đối với Beta vĩnh viễn là một khái niệm quá trừu tượng.

Hiện tại anh vẫn không biết tin tức tố sẽ là dạng gì.

Chỉ là, anh ngây ngốc nghĩ, tại sao anh lại cảm thấy tình huống này lại thu hút một cách ngoài ý muốn?

Là do bản năng Omega ảnh hưởng sao?

________________________________________

May mắn là cặp đôi nhỏ không làm chuyện gì quá đáng, sau một nụ hôn thì vội vàng rời đi.

Kiều Quân vẫn còn đang ngẩn ngơ, cảm giác về thời gian trôi đi chậm chạp. Anh không kịp phản ứng, vẫn dán vào lòng Phương Phùng.

“Kiều Quân,” trong bóng tối, Phương Phùng ghé vào tai anh cười khẽ, “Họ đi rồi.”

“À…” Kiều Quân mơ mơ màng màng đáp.

Giây tiếp theo, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh nhảy ba bước, lập tức bật ra ngoài.

Phương Phùng bước ra, một bên tay áo áo khoác bị nhăn. Cậu kiên nhẫn vuốt phẳng chúng.

Vừa rồi Kiều Quân ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện, tay anh không biết từ lúc nào đã siết chặt lấy mảnh vải đó.

Phương Phùng chỉnh lý xong quần áo, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Sao mặt cậu lại đỏ thế?”

 

back top