Thương Hiểu đứng ngược sáng, ngay trước mặt tôi.
Tôi nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
Tỉnh rượu được một nửa.
Mẹ kiếp!
Sao Thương Hiểu lại ở đây?
Chu Hằng và những người khác đã say mèm.
Đang nằm trên ghế sofa rên rỉ.
Mấy đứa này tửu lượng kém thế mà dám uống à?
Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của cậu nhỏ, tôi hèn nhát đặt chai rượu xuống.
Đang định nói, một cái đầu thò ra từ phía sau Thương Hiểu.
"Thương Hiểu, em trai cậu à?"
Có lẽ là do uống rượu quá nhiều, vẻ mặt tôi có chút thiếu kiên nhẫn.
"Anh là ai?"
"Tôi?"
Hắn ta dừng lại một chút, nhìn Thương Hiểu, rồi cười.
Chậm rãi đặt tay lên vai Thương Hiểu, "Thương Hiểu, cậu giới thiệu em trai cậu cho tôi đi?"
Thương Hiểu hất tay hắn ta ra.
Hắn ta ăn mặc khá lẳng lơ, cái áo trên người như một tấm lưới rách treo lủng lẳng.
Khiến tôi vô cớ nhớ đến hình ảnh Thương Hiểu không mặc áo trên chỉ mặc tạp dề.
Thực sự là thèm muốn c.h.ế.t đi được.
Đối diện với ánh mắt Thương Hiểu, tôi vô thức nuốt nước bọt.
Thương Hiểu: ...
"Không phải em trai, là cháu trai tôi."
Lúc muốn hẹn hò thì không nói là cháu trai?
Lúc bắt tôi gọi bố sao không nói tôi là cháu trai của cậu.
Mẹ nó.
Bề ngoài nói muốn tiếp tục nói chuyện với tôi.
Sau lưng lại tìm một tên lẳng lơ như thế này?
Cồn làm đầu óc tôi choáng váng, tôi lấy hết can đảm bước tới.
Vòng tay ôm cổ Thương Hiểu, hỏi ngược lại hắn ta: "Tôi là cháu trai của cậu?"
Thương Hiểu không nói gì.
Tôi nghiêng đầu nhìn tên kia, ra lệnh cho hắn:
"Bỏ cái móng vuốt của anh ra."
"Cậu nhỏ là của tôi!"
16.
Vẻ mặt đối phương có chút ngơ ngác.
Hắn nhìn Thương Hiểu, rồi nhìn tôi, sau đó giơ hai tay lên.
"Bỏ ra rồi."
"Cậu có tính chiếm hữu mạnh thế à, em trai?"
Tôi có chút bực bội đáp trả.
"Ai là em trai anh?"
Hắn ta không tức giận mà còn cười, nói với Thương Hiểu: "Cháu trai cậu thú vị đấy? Cậu giới thiệu cậu ta cho tôi đi!"
Thương Hiểu lạnh lùng liếc hắn ta một cái.
"Cút."
Nói xong, tôi bị Thương Hiểu nửa kéo nửa lôi ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên bảo họ tự lo liệu cho bản thân.
Thương Hiểu mạnh mẽ nhét tôi vào xe.
"Cậu định đưa cháu đi đâu?"
"Về nhà."
Sau khi Thương Hiểu đưa tôi về nhà cậu ấy, tôi mới biết là về nhà nào.
Tửu lượng của tôi không tệ.
Chỉ là đầu hơi choáng.
Trước khi lên lầu, tôi quyết định nói rõ ràng với Thương Hiểu.
"Cậu nhỏ, cháu và cậu là không thể nào đâu!"
"Cậu giam cầm cháu cũng vô dụng thôi!"
Thương Hiểu kéo tôi vào phòng, tôi không đứng vững, cả người ngã vào lòng cậu ấy.
"Đứng thẳng."
"Cháu chóng mặt, Thương Hiểu."
Người ta là thổi gió cho tỉnh, còn tôi là càng say hơn.
Thương Hiểu giúp tôi cởi áo khoác và giày, bảo tôi lên giường.
Quay người vào phòng tắm lấy khăn mặt ra lau mặt cho tôi, khăn vẫn còn ấm.
Đôi mắt vốn đang nhắm lại mở ra lần nữa, tôi vòng tay ôm cổ Thương Hiểu dán lên.
Hai môi chạm vào nhau.
Mắt Thương Hiểu sâu thẳm, phản khách thành chủ.
Bàn tay đỡ lấy cổ tôi, cạy mở đôi môi.
Quấn quýt lấy nhau.
Dù sao tôi cũng chưa say, giả vờ say để lấy lại một chút lãi thì có sao đâu?
Tôi chính là thích giả vờ.
Hậu quả của việc giả vờ là, môi sưng lên.
Và "chim" của cả hai người chúng tôi đều không nghe lời nữa.
...
