BỊ CẬU NHỎ TỪ CHỐI, LẠI PHÁT HIỆN ĐỐI TƯỢNG YÊU QUA MẠNG LÀ CẬU ẤY

Chương 3

Tôi tìm một chỗ ngồi xa Thương Hiểu nhất.

Lôi điện thoại ra chơi trò xếp kẹo.

Bề ngoài là đang chơi, nhưng thực ra tai lại dựng lên, luôn lắng nghe động tĩnh bên kia.

Mẹ tôi rất tự nhiên trò chuyện với cậu ấy.

Càng nói chuyện, tôi càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Bất giác cau mày nhìn Thương Hiểu.

Giọng nói này, càng nghe càng thấy quen tai.

Sao lại cảm thấy hơi giống giọng của bạn trai quen qua mạng của tôi nhỉ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi sợ hãi giơ tay lên vỗ mạnh vào đầu.

Bốp—

Một tiếng động giòn tan.

Mẹ tôi và Thương Hiểu đồng loạt nhìn về phía tôi.

"Con lên cơn gì đấy?"

Tôi cười gượng giải thích: "Có muỗi ạ."

Đợi họ nói chuyện lại.

Tôi mới nhận ra điều ngu ngốc mà bộ não mình vừa nghĩ ra.

Cái bộ não ngu ngốc này, lại nảy ra một ý nghĩ ngớ ngẩn như vậy.

Làm sao Thương Hiểu có thể là đối tượng yêu qua mạng của tôi được?

Cậu ta á? Hoàn toàn không liên quan gì đến lão biến thái kia.

May mắn thay, mẹ tôi chỉ nhìn tôi một cái rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện với Thương Hiểu.

Tôi chột dạ ngẩng đầu lên, lại chạm thẳng vào mắt Thương Hiểu.

Chỉ một giây, đối phương đã dời ánh mắt đi.

Tôi không nhịn được.

Lấy điện thoại ra bắt đầu quấy rối lão biến thái, tố cáo hành vi của Thương Hiểu.

Lão biến thái dường như đang bận, không trả lời tôi ngay lập tức.

Điện thoại của Thương Hiểu thì rung liên tục.

Tôi nhấn giữ nút ghi âm, hạ giọng gửi một tin nhắn thoại cho đối phương.

Điện thoại của Thương Hiểu lại rung lên.

Tôi quay đầu nhìn sang, có chút nghi hoặc.

Trùng hợp vậy sao? Tôi gửi một lần, điện thoại của đối phương rung một lần?

Vừa hay, bà ngoại gọi mẹ tôi đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Thương Hiểu.

cậu nhỏ coi như tôi không tồn tại, cầm điện thoại lên.

Mở tin nhắn thoại.

Một giọng nói quen thuộc, lén lút vang vọng khắp phòng khách.

"Mẹ kiếp, bố à! Có người trùng 'âm thanh bong bóng' với bố rồi."

 

 

 

back top