Lời còn chưa dứt, một bà lão tóc hoa râm đi ra từ nhà bên cạnh. Bà bị động tĩnh mở cửa hấp dẫn, cố ý đi ra xem.
Bà lão nheo đôi mắt đã có chút mờ đục lại, cẩn thận quan sát chàng thanh niên cao gầy xinh đẹp. Bà nhìn vài lần, trên mặt mang theo sự nghi hoặc không chắc chắn, thử dò hỏi: “Cậu là... Là Tiểu Tuy phải không?”
Sự chú ý của Đàm Châm lập tức bị kéo về thực tại.
Cậu quay sang bà lão, hàng mi mềm mại xuống, dùng một giọng phương ngữ trấn nhỏ có chút xa lạ, âm thanh cũng được hạ nhẹ: “A Bà, là con đây.”
Đàm Châm hơi cong lưng, để thuận tiện cho A Bà nhìn rõ mình: “Con về ở một thời gian.”
“Ai da... Thật là Tiểu Tuy à!” A Bà tức khắc mặt mày hớn hở: “Lớn cao thế này rồi sao? Thiếu chút nữa không nhận ra! Về là tốt, về là tốt rồi, phòng của bà ngoại cậu không có người ở đã lâu...”
Đàm Châm kiên nhẫn lắng nghe bà lão luyên thuyên, ôn tồn đáp lời, hỏi thăm sức khỏe và tình hình gần đây của bà.
Cuộc điện thoại vẫn chưa ngắt. Trong ống nghe, Dung Giam an tĩnh lắng nghe cuộc đối thoại phương ngữ truyền đến từ đầu bên kia.
Đàm Châm chưa từng nói tiếng quê hương trước mặt hắn. Giọng nói mang theo sự ôn nhuận và mềm mại độc hữu của trấn nhỏ sông nước phía nam, được chàng thanh niên chậm rãi, kiên nhẫn và quan tâm nói ra.
Cho đến khi A Bà thỏa mãn dặn dò cậu “Nhớ qua nhà bà ăn cơm” rồi rời đi, Đàm Châm mới một lần nữa áp điện thoại vào tai.
Đầu dây bên kia, giọng Dung Giam vang lên gần như cùng lúc khi cậu cầm điện thoại lên, chắc chắn và bình tĩnh: “Em đang ở trấn nhỏ.”
Không phải câu nghi vấn, mà là một lời trần thuật.
Đàm Châm nắm chặt điện thoại, đứng ở cửa sân cũ kỹ hoang phế, nhìn bóng lưng A Bà bước đi lảo đảo, nhất thời không nói nên lời.
Yên tĩnh vài giây, Dung Giam lại lần nữa mở lời, giọng nói thanh trầm, xuyên qua nghìn núi vạn sông: “Tôi đến tìm em.”
Bóng đêm đã thâm sâu, như mực nồng nhuộm đẫm trấn nhỏ vùng sông nước. Tiếng suối róc rách trong sự yên tĩnh trở nên rõ ràng đặc biệt, tạo thành tạp âm trắng tự nhiên.
Ánh đèn dầu vàng sẫm trong căn nhà cũ kỹ hôn ám, giống như một ngôi cô tinh ấm áp trong con hẻm sâu thẳm.
Khoác lên sự lạnh lẽo ẩm ướt của đêm đầu thu, cùng với sự mệt mỏi của chặng đường dài bôn ba, Dung Giam đến nơi đã là rạng sáng.
Trong phòng, Đàm Châm vừa tắm xong không lâu, mặc chiếc áo T cotton và quần dài rộng thùng thình mềm mại.
Ngọn tóc hơi xoăn còn nhỏ nước, cậu hãm mình trên chiếc ghế mây cũ kỹ bên cửa sổ nhà chính, lung lay, mệt đến mức gần như không mở được mắt.
Đàm Châm đã dùng cả buổi chiều cộng thêm cả đêm để dọn dẹp và sắp xếp, khiến căn nhà cũ đã phủ bụi từ lâu này miễn cưỡng khôi phục trạng thái có thể ở được, nhưng cũng đã tiêu hao hết thể lực vốn dĩ còn lại không nhiều của cậu.
Nghe thấy tiếng cổng sân vang nhỏ, Đàm Châm miễn cưỡng nâng mí mắt lên, nhìn thấy Dung Giam bước vào, trên mặt mang theo sự mệt mỏi đồng dạng không thể rũ bỏ.
Chuyến bay đường dài cộng thêm nhiều giờ xe cộ từ sân bay về đây, ngay cả là Dung Giam, cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Anh đi tắm rửa một cái đi, nước ấm vẫn còn.” Giọng Đàm Châm mang theo sự ủ rũ dày đặc, chỉ vào phòng tắm nhỏ hẹp nhưng được dọn dẹp sạch sẽ bên cạnh: “Khăn tắm là mới, ở trên giá.”
Dung Giam không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, xách chiếc túi hành lý đơn giản đi vào. Rất nhanh, tiếng nước tí tách đã truyền ra từ phòng tắm.
Đàm Châm chống tấm lưng bủn rủn đứng dậy, đi vào phòng bếp sau nhà. Trên bệ bếp, một chiếc nồi đất nhỏ đang được giữ ấm bằng lửa nhỏ.
Cậu mở nắp nồi, hương thơm thanh thoát tươi mới của mì cùng với làn sương trắng mờ mịt nháy mắt bốc lên tản ra, thoáng làm mờ đi ánh đèn lờ mờ trong bếp.
Trong nồi là những viên bánh trôi nhỏ nếp dẻo mà A Bà hàng xóm chiều hôm qua mang qua, do chính tay bà nhào nặn.
Chúng trắng nõn tròn vo, giờ phút này trầm trầm phù phù trong nước canh trong vắt, lớp da đã nấu đến hơi trong sáng, ẩn hiện nhân bánh phong phú bên trong.
A Bà đã dặn dò kỹ, bánh trôi bản thân đã có chút vị ngọt, khi nấu chỉ cần thả một chút đường phèn. Nếu thích ngọt hơn thì có thể tự thêm nước đường.
Đàm Châm lấy ra hai chiếc chén sứ Thanh Hoa sạch sẽ.
Cậu múc cho mình một chén với mấy viên bánh trôi, rồi rưới lên nước đường đỏ.
Nước đường màu hổ phách đậm làm nổi bật bánh trôi càng thêm óng bạch, hương thơm mía đường ngọt thanh khiến người ta động lòng.
Chén của Dung Giam thì chỉ múc viên bánh và chan một chút nước canh nóng luộc bánh trôi. Cậu nhớ rõ Dung Giam luôn không thích ngọt.
Dung Giam tắm xong đi ra, đã thay một thân quần áo ở nhà thoải mái. Tóc còn nửa khô, tóc mái toái tùy ý rủ trên trán, sự lạnh lùng giữa mày mắt hơi thu liễm, thêm vào vài phần dịu dàng khi ở nhà.
Hắn đi vào nhà chính, trên chiếc bàn vuông nhỏ đặt song song hai chén bánh trôi. Hơi trắng lượn lờ, hương thơm ấm áp của đồ ăn xua tan cái lạnh và mệt mỏi của đêm.
“Ăn chút gì không?” Đàm Châm kéo chén nước đường đỏ về phía mình, ý bảo Dung Giam ngồi xuống.
“Ừm.” Dung Giam ngồi xuống đối diện Đàm Châm, cầm muỗng lên, múc một viên bánh trôi ấm áp đưa vào miệng.
Lớp vỏ nếp mềm mại dai nhẹ bao bọc nhân bánh thoang thoảng hương thơm của lương thực tự nhiên, tan ra trên đầu lưỡi.
Hơi ấm trượt xuống thực quản, xoa dịu cảm giác trống rỗng do đường dài mang lại. Nước canh thanh ngọt, lại vừa vặn làm nổi bật vị bản chất của bánh trôi.
Đàm Châm cũng cúi đầu ăn từng miếng nhỏ. Bánh trôi nhân chắc chắn, sau khi xuống bụng hai viên, cậu có thể cảm nhận rõ ràng dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều.
Trong phút chốc, trong phòng chỉ có tiếng muỗng thỉnh thoảng chạm vào thành chén vang nhỏ, cùng với âm thanh róc rách của suối nước ngoài cửa sổ làm nền.
Một loại yên lặng mềm mại, mang theo khí vị cuộc sống bao phủ hai người.
Dung Giam ăn xong bánh trôi, buông muỗng xuống, không hỏi Đàm Châm vì sao đột nhiên trở về trấn nhỏ cậu lớn lên này, ngước mắt nhìn Đàm Châm đang cúi đầu uống nước đường đối diện, giọng nói bình tĩnh:
“Tính toán ở lại đây bao lâu?”
Ngón tay Đàm Châm đang nhéo muỗng khựng lại, không ngẩng đầu, khẽ trả lời: “Nửa tháng đi.”
Thời gian không dài không ngắn, đủ để cậu sắp xếp lại một số thứ, cũng đủ để cậu ở yên tĩnh một thời gian.
“Tốt.” Dung Giam đáp lời, không có bất kỳ truy vấn nào, cứ như thể chỉ là thuận miệng hỏi.
Sự trầm mặc lại lần nữa chảy trôi, nhưng không hề xấu hổ, ngược lại mang theo sự thỏa mái ngầm hiểu giữa hai người.
Dung Giam nhìn Đàm Châm ăn xong miếng cuối cùng, mới mở lời: “Không còn sớm, ăn xong sớm nghỉ ngơi.”
Đàm Châm “Ừm” một tiếng, nhìn sự mệt mỏi cũng rõ ràng như vậy trong mắt Dung Giam, không nói thêm gì nữa. Hai người đơn giản dọn dẹp chén đũa, tắt đèn nhà bếp và nhà chính, lên lầu nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau
Mưa thu róc rách, nhẹ gõ trên mái ngói lớn. Đàm Châm tỉnh lại trong tiếng mưa, ý thức chậm rãi thu về, nhiệt độ cơ thể thuộc về người khác trên lưng cũng theo đó rõ ràng.
Cậu ngước mắt, Dung Giam đang ôm cậu, hàng mi nhắm nghiền, hô hấp lâu dài, hiển nhiên còn đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Đàm Châm theo bản năng nhẹ nhàng hô hấp, cố gắng dời tay hắn đi trong tình huống không quấy rầy đối phương.
Chỉ là ngón tay vừa chạm vào cổ tay, lông mi Dung Giam liền run rẩy một chút. Cánh tay ôm cậu bản năng siết chặt hơn một chút, ngay sau đó mới chậm rãi mở mắt.
Đôi mắt ngày thường quá mức trầm túc lạnh đạm giờ phút này phủ một tầng buồn ngủ chưa tan cùng sự mờ mịt khi sơ tỉnh, bình tĩnh nhìn Đàm Châm ở gần trong gang tấc.
“... Đánh thức anh rồi.” Giọng Đàm Châm rất nhẹ: “Anh tiếp tục ngủ, tôi đi mua chút rau.”
Ánh mắt Dung Giam dừng lại trên mặt cậu vài giây, như thể đang xác nhận điều gì, sự buồn ngủ trong mắt vẫn dày đặc.
Hắn mơ hồ đáp một tiếng, lực đạo cánh tay hoàn toàn buông ra, mi mắt một lần nữa rũ xuống, ý thức gần như nháy mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Đàm Châm tay chân nhẹ nhàng xuống giường mặc quần áo, lặng yên không một tiếng động mang theo cửa xuống lầu.
