Màn hình chiếu cảnh tượng xuất sắc tuyệt vời, náo nhiệt phi phàm, nhưng ánh mắt hắn lại dường như bị một nam châm vô hình kéo lấy, khóa chặt trên bóng dáng người bên cạnh.
Ánh sáng phập phồng, hàng mi thanh niên đổ xuống bóng rung động trước mắt, như những cánh bướm chực bay lên, tê dại trên lớp sứ mỏng manh.
Đi xuống, đường cổ mảnh khảnh xinh đẹp khẽ phập phồng theo nhịp nuốt hoặc tiếng cười khẽ.
Hơi thở phả ra, mang theo hương nước bưởi thanh ngọt mát lạnh, lặng lẽ không tiếng động, mỏng manh xâm nhập vào khứu giác hắn trong ánh sáng u ám.
Hắn căn bản không thể tập trung xem một chút nào.
Dung Giam nhắm mắt lại.
Sự ồn ào náo động trên màn ảnh, các điểm cười dày đặc, biểu cảm khoa trương của diễn viên, tất cả đều bị che chắn bên ngoài.
Lực chú ý của Dung Giam đều bị người bên cạnh cướp đi, chỉ còn lại khuôn mặt thanh lãnh nhưng lại sinh động, mang theo lực hấp dẫn không tự biết này trong ánh sáng.
Một loại khát vọng mãnh liệt, xuất phát từ bản năng, hò reo không tiếng động chất chồng trong lồng n.g.ự.c sâu thẳm, lên men thành dục niệm trắng trợn nhất ———
Muốn hôn cậu, muốn làm những chuyện quá mức.
Ý niệm một khi rõ ràng, liền giống như lửa cháy đồng cỏ.
Màn ảnh đang trình diễn một màn truy đuổi náo nhiệt, ánh sáng rung lắc dữ dội.
Cũng chính vào khoảnh khắc này, Dung Giam nghiêng người, đột ngột nhưng chính xác chế trụ cằm Đàm Châm, hơi nâng lên.
Bàn tay còn lại ấn lên sau gáy cậu, kéo người về phía mình.
Đàm Châm bị hình ảnh trên màn hình hoàn toàn thu hút, đang lười nhác nghiêng đầu quan sát. Trong lúc không kịp phòng ngừa, một bóng tối mang theo hơi thở lạnh lẽo quen thuộc liền ụp xuống.
Nụ hôn của Dung Giam cường thế, nhưng không thô bạo. Mới bắt đầu là cánh môi dán vào nhau, như một loại báo trước, nắm trọn sự chú ý của Đàm Châm.
Hắn cực kỳ kiên nhẫn nghiền nát và thâm nhập, giống như đang nhấm nháp khối lãnh ngọc tốt nhất, dùng độ ấm của môi lưỡi từng chút một hầm nóng, mềm hóa nó.
Cơ thể Đàm Châm trong khoảnh khắc ban đầu cứng đờ một cái chớp mắt, bản năng muốn phản đối, nhưng lại hóa thành tiếng hơi khí hàm hồ giữa cánh môi bị lấp kín.
Bàn tay Dung Giam khóa ở sau gáy cậu ấm áp hữu lực, rất nhẹ nhàng vuốt ve hai cái trên chiếc xương cổ hơi nhô ra.
Hàng mi Đàm Châm rung động kịch liệt vài cái, cuối cùng chậm rãi và thuận theo khép lại.
Đường vai căng cứng dưới sự bao vây và thế công của hơi thở quen thuộc, chậm rãi nới lỏng xuống. Xương bướm mang theo chút run rẩy không dễ phát hiện.
Trên màn ảnh, bộ phim hài ồn ào vẫn đang miệt mài trình diễn, nhưng trong góc u ám này, không khí lại bị rút cạn và châm lửa từng tấc.
Đàm Châm bị đè ở lưng ghế rộng rãi mềm mại. Ánh sáng màn ảnh thỉnh thoảng lướt qua hàng mi ẩm ướt của cậu, lông mày hơi nhăn lại, cùng với khuôn mặt thanh diễm bức người bị nhuộm màu hồng nhạt vì thiếu oxy hay cảm xúc gì khác.
Mỗi một tia thần thái của Đàm Châm trong sự biến ảo của ánh sáng, đều không sót một chút nào trong mắt Dung Giam.
Tóc đen hơi ẩm ướt dán ở thái dương, chiếc cổ trắng nõn yếu ớt không chịu nổi mà hơi ngẩng lên, cùng với đôi mắt xinh đẹp thất tiêu trong sự mê mang, phủ một tầng nước.
Chiếc rèm che sáng dày nặng không biết từ lúc nào đã bị kéo ra một khe hở. Ánh trăng như mặt nước trút xuống mà nhập vào, vẽ ra một đường quang mang yên tĩnh trên sàn nhà.
Khoảng cách từ khi bộ phim bắt đầu, đã lặng yên trôi đi hai giờ.
Đàm Châm đứng ở cửa phòng chiếu phim, trên người tùy ý khoác một chiếc áo cardigan len cashmere cổ chữ V màu tối. Vạt áo rộng rãi gần như che khuất nửa cơ thể cậu.
Còn quần áo của chính cậu, đang nhăn nhúm nằm trên sàn nhà phòng chiếu, còn dính chất lỏng không rõ.
Thanh niên quay lưng lại với ánh trăng, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, chỉ có phần da thịt sau gáy lộ ra bên ngoài, dưới ánh trăng lộ ra màu hồng nhỏ bé và ẩm ướt, giống như nước hoa đào từng tầng thấm từ xương cốt ra da thịt, diễm lệ đến kinh tâm động phách.
Vài sợi tóc mái ướt đẫm mồ hôi rối bời dán ở thái dương. Đàm Châm hơi cúi đầu, mặt vô biểu tình sắp xếp lại cổ tay áo cardigan quá mức rộng rãi. Trên cổ tay cậu, những vết hằn màu hồng nhạt vẫn chưa mất đi.
Dung Giam đứng ở phía sau cậu nửa bước. So với dáng vẻ hơi chật vật của Đàm Châm, hắn có thể nói là thành thạo hơn nhiều. Trừ phi góc áo sơ mi có chút dấu vết không rõ, căn bản không nhìn ra đã trải qua điều gì.
Hắn vươn tay, động tác tự nhiên mà cẩn thận khép lại chiếc cardigan bị trượt xuống một chút trên vai Đàm Châm, nhưng giây tiếp theo, lại bị hất bay một cách dứt khoát.
Bốp một tiếng, ra tay rất nặng, không chút khách khí để lại vệt đỏ trên mu bàn tay Dung Giam.
Đàm Châm mặt vô biểu tình quay người, khóe mắt vẫn còn phiếm hồng, vừa nhìn đã biết là bộ dáng khóc dữ dội.
“Tối nay ngủ riêng phòng.”
Dung Giam: “......”
