Tôi bồn chồn ngồi trên ghế dài trước cửa ICU, không biết đã đợi bao lâu.
Người đến thăm tôi và Chu Ngộ Nghiên hết đợt này đến đợt khác.
Tôi nhìn không rõ, chỉ lơ đãng đối phó.
Cảm giác như lại quay về đêm giao thừa trắng xóa đó.
Một trái tim mơ hồ và cô độc.
Lạnh quá. Thật sự lạnh quá!
Tôi run rẩy, liên tục hỏi hệ thống:
“Hệ thống, cậu nói hắn sẽ c.h.ế.t vào sinh nhật 19 tuổi của tôi. Nhưng bây giờ chưa đến sinh nhật tôi mà!”
“Vậy nên hắn sẽ không chết, đúng không? Đúng không?”
Hệ thống: “...Tôi không biết.”
“Tất cả là tại tôi! Tôi không nên ngoan ngoãn gửi địa chỉ tụ tập cho Chu Ngộ Nghiên! Trước đây tôi ra ngoài chưa bao giờ báo cáo với hắn!”
Tôi điên cuồng đập đầu.
“Hiếu tử gì chứ! Tôi là đồ khốn nạn!”
“Ký chủ, cậu không gửi địa chỉ hắn cũng sẽ tìm thấy cậu qua định vị. Lúc đó có lẽ hắn vẫn luôn đợi ở gần đó, nên sau khi hỏa hoạn xảy ra mới có thể nhanh chóng chạy đến...”
“Tại sao?” Tôi lẩm bẩm.
Hệ thống chìm vào im lặng.
