Buổi tối, sau khi phòng bệnh tắt đèn.
Tôi rón rén bò xuống giường.
Câu nói “Đặc biệt là trên giường!” của Chu Lam như sấm bên tai.
Tôi quyết định nghe theo cô ấy.
Nhân lúc Chu Ngộ Nghiên ngủ, đè hắn ra, sau này cũng dễ nắm thế chủ động hơn.
Ai ngờ tôi vừa mon men đến mép giường hắn, đã bị Chu Ngộ Nghiên kéo mạnh vào trong chăn.
“A Húc nửa đêm không ngủ, chạy đến giường tôi làm gì?”
Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút dụ dỗ, ôm chặt tôi vào lòng.
“Đến trộm người, hay trộm tim?”
Chết tiệt!
Tôi đợi rất lâu mới hành động, sao hắn lại chưa ngủ?!
“Anh...”
Tôi vừa mở lời, Chu Ngộ Nghiên đã đặt một nụ hôn lên cổ tôi.
Hơi thở ấm nóng làm tôi run rẩy.
“Chu Lam dạy cậu à?”
Một tay hắn giữ chặt hai tay tôi giơ lên qua đầu.
Tay kia luồn vào trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình của tôi, trượt xuống dọc theo eo và bụng.
“Bảo cậu chủ động hơn?”
“Ưm...”
Tôi rên nhẹ.
“Còn dạy gì nữa?”
“Không...” Tôi thở dốc.
Xong rồi, bị hắn nắm chặt rồi, không thoát ra được.
Chu Ngộ Nghiên rất biết cách điều chỉnh tần suất, lúc chậm rãi lúc dồn dập.
Cơ thể tôi càng lúc càng nóng, Chu Ngộ Nghiên cúi đầu hôn lên môi tôi.
Lần đầu tiên, tôi đã hoàn toàn giao phó bản thân cho người đàn ông này...
