Sáu năm trước, công ty của hắn và lão Hàn vừa mới khởi nghiệp.
Lão Hàn bay khắp nơi trên thế giới, có lần gần 5 giờ sáng đột nhiên gọi điện thoại quốc tế cho hắn.
Nói rằng trước khi đi quên dặn dò con trai, mà bảo mẫu cũng trùng hợp xin nghỉ.
“A Húc ở nhà một mình tôi hơi lo, cậu có thể giúp tôi qua xem thằng bé một chút được không?”
“Được.”
Chu Ngộ Nghiên cúp điện thoại liền vội vã lái xe đến nhà họ Hàn.
Dùng mật mã lão Hàn cho mở khóa, hắn nhìn thấy ngay cậu thiếu niên đang co ro ngủ trên ghế sofa phòng khách.
Ánh nắng vàng nhạt buổi sáng sớm xuyên qua cửa sổ kính rọi lên gương mặt trắng trẻo, non nớt của cậu.
Hàng mi dày rủ xuống như cánh bướm khẽ rung, khóe mắt ửng đỏ vẫn còn vương vết nước mắt.
Hơi thở của Chu Ngộ Nghiên ngưng lại trong giây lát.
Có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy người đang ngủ trên sofa không phải là con trai lão Hàn, mà là một thiên thần lạc xuống trần gian.
Hắn nhẹ nhàng đắp chăn dày lên người cậu thiếu niên.
Rồi vào bếp nấu một nồi cháo mặn nhỏ.
Định bụng đợi cậu bé tỉnh dậy, nhìn cậu ăn xong rồi mới đi, nhưng vì công ty có việc gấp nên hắn đành vội vã rời đi...
