CẢNH VỆ TỪ ĐỈNH CẤP S XUỐNG B ĐƯỢC THIẾU GIA HƯỚNG ĐẠO S CHỮA TRỊ

Chương 1

Việc đu xích đu trong phòng chỉ cần bốn bước.

Bước một: Mua một sợi dây.

Bước hai: Treo sợi dây lên xà nhà.

Bước ba: Đặt đầu mình vào sợi dây.

Bước bốn: Đá cái ghế, bắt đầu đu!

Đu... Đu... Đu...

Cổ họng ngày càng siết chặt. Haizz, không biết hôm nay khu mộ mà tôi đăng ký có trúng số không nữa.

Tôi tiếp tục đu.

Đột nhiên, Bịch một tiếng, đội trưởng Phó Anh phá cửa xông vào.

Hắn gầm lên: "Thẩm Thanh, cậu thử nhún nhảy thêm cái nữa xem?!"

Nói xong liền cho tôi một cú đá bay.

"Khụ khụ khụ... Anh không thể nhẹ nhàng ôm tôi xuống được à?" Tôi ôm bụng ngồi dưới đất, "Đang đu xích đu mà, giật mình muốn chết."

Phó Anh: "Cút đi, còn nhẹ nhàng nữa, đu nữa là cậu gặp bà ngoại rồi đấy, có thể nào có chút chí khí không?"

Tôi ngửa đầu, cười thảm với hắn: "Không còn cách nào khác. Hôm qua căn cứ tổ chức một cuộc hội chẩn Hướng đạo cho tôi, xem xét cả ngày, cuối cùng bảo tôi nên nhìn thoáng ra."

Từ đỉnh cấp S rớt xuống tận cuối cấp B, sự chênh lệch này không phải ai cũng chấp nhận được.

Ít nhất là tôi không thể.

Phó Anh: "Đây là lý do cậu tự treo mình lên cao à?"

"Thôi được rồi, tôi mang tin tốt đến cho cậu đây." Hắn ta ngồi xổm xuống, đưa cho tôi xem thông báo: "Thành phố trung tâm cử đến một Hướng đạo cấp S, chỉ đích danh muốn trị liệu cho cậu. Người nhà họ Tống, đi thử xem sao."

Tôi: "Nhà họ Tống, mà lại là một đại thiếu gia đến à?"

Trong giới Hướng đạo, nhà họ Tống gần như là đồng nghĩa với thiên phú đỉnh cao.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là, người nhà họ Tống đã bị các căn cứ khác tranh giành hết, làm gì còn đến lượt căn cứ biên giới của chúng tôi.

Tôi nhìn người đàn ông tên "Tống Phi Bạch" trên hồ sơ, trông thanh lãnh, có vẻ rất thông minh, sao lại hỏng não chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy như chúng tôi chứ.

Hắn ta nhắm vào cái gì của tôi?

Tôi không tiền không quyền, chẳng lẽ hắn ta nhắm vào mạng sống của tôi sao? Mạng tôi thì lại không tốt.

Tám phần là ở nhà không hòa hợp được, nên chạy đến làm lính dù.

Tôi càng nghĩ càng thấy có lý.

Hừ, coi tôi như thành tích để đánh bóng tên tuổi à, e là có chữa khỏi cho tôi cũng chỉ là lấy tiếng.

Tôi lắc đầu: "Không đi, trả dây lại cho tôi."

Phó Anh nhìn tôi vài giây, nói: "Được, trả cậu."

Tôi ngạc nhiên vì sao hắn dễ nói chuyện thế, nào ngờ giây tiếp theo, thằng khốn này thừa cơ tôi cầm dây mà trói tôi lại.

"Phó Anh, cái đồ khốn! Thả tôi xuống!" Tôi giãy giụa gào thét.

Nhưng Phó Anh là Cảnh vệ cấp A, thể năng vượt xa tôi hiện tại, tôi bị hắn ta vác một mạch đến phòng trị liệu của Tống Phi Bạch.

Đặt phịch tôi xuống ghế, hắn nói: "Người đã giao đến rồi, tên này tính khí chó má, đừng nuông chiều nó... nhờ cậu đấy."

Tống Phi Bạch đang đọc sách, ngước lên, khẽ gật đầu: "Được, làm phiền đội trưởng Phó ra ngoài một lát."

Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua người tôi một vòng: "Tôi cần nói chuyện riêng với bệnh nhân của tôi."

 

 

back top