Khi Tống Phi Bạch ra đời, hắn không bị coi là phế phẩm.
Kiểm tra thiên phú cho thấy hắn hội tụ cả thiên phú của Hướng đạo và Cảnh vệ, là thiên tài trăm năm hiếm gặp của nhà họ Tống.
Ông nội Tống rất coi trọng hắn, ngay cả Tinh thần thể bạch tuộc, vốn không phù hợp với khí chất của một thế gia Hướng đạo, cũng được ông xem như thuận mắt.
Nhưng sau đó họ phát hiện, thiên phú xung đột này không phải là món quà, mà là thuốc độc.
Tống Phi Bạch tuy có thể ra lệnh cho Tinh thần thể, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác cộng hưởng.
Điều này có nghĩa là Tinh thần thể sẽ không liên kết chặt chẽ với hắn, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ nuốt chửng hắn. Quan trọng hơn, khi hắn xoa dịu biển tinh thần cho người khác, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để kiểm soát, rất khó ứng biến linh hoạt.
Đêm có kết quả kiểm tra, hắn bị trục xuất khỏi chính nhà họ Tống.
Em trai hắn đích thân đến tiễn.
Nó ném hành lý của Tống Phi Bạch xuống đất, khinh miệt đá một cái: "Rác rưởi thì nên lăn về bãi rác đi."
Nhưng hôm qua nó còn thân mật đi theo sau gọi "anh trai".
Tất cả những điều tốt đẹp giống như ngói lưu ly, bị bản báo cáo nhẹ nhàng đập nát. Mỗi lần hồi tưởng đều giống như đi trên những mảnh vỡ sắc nhọn, đau đớn khắp mình mẩy.
Tống Phi Bạch trở thành người u uất nhất trên hòn đảo nhỏ đó.
Sau này, mực nước biển xung quanh hòn đảo dâng cao, yếu tố ô nhiễm tăng vọt. Tất cả mọi người tản ra chạy trốn, khóc lóc cầu xin những con thuyền đi qua cứu giúp.
Tống Phi Bạch nằm trên chiếc giường gỗ cũ nát, lặng lẽ nhìn con thiêu thân bị mạng nhện quấn trên xà nhà.
Không ai dám tự tiện cứu phế phẩm bị nhà họ Tống bỏ rơi, hắn sẽ c.h.ế.t trong im lặng.
Nhưng hắn không ngờ, thực sự có người dám.
Thẩm Thanh làm nhiệm vụ trở về, đi ngang qua hòn đảo, coi lời khuyên can như gió thoảng bên tai, cưỡi Sói Đen nhảy vọt lên nhanh như chớp.
Lúc đó hắn là Cảnh vệ đứng trong top mười toàn Liên bang, không ai dám động đến hắn.
Thế là Tống Phi Bạch bị Thẩm Thanh cưỡng chế kéo khỏi giường.
"Sống dở c.h.ế.t dở." Thẩm Thanh dùng hai ngón tay vỗ vỗ mặt hắn: "Có nghe thấy tôi nói không?"
Tống Phi Bạch không phản ứng.
Thẩm Thanh dứt khoát ghé sát tai hắn, hét lớn: "Chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều còn cơ hội!"
Tống Phi Bạch không cảm xúc đẩy đầu hắn sang một bên: "Nghe rồi, ồn ào c.h.ế.t đi được."
Ngày hôm đó, trái tim đã c.h.ế.t của Tống Phi Bạch vì Thẩm Thanh mà đập lại.
Hắn được cứu, thề phải vượt qua khiếm khuyết, trở thành Hướng đạo mạnh nhất.
Như vậy mới có thể đến bên cạnh Thẩm Thanh, khiến Thẩm Thanh toàn tâm toàn ý chỉ có mình hắn.
Thiên phú và nỗ lực của hắn khiến nhà họ Tống không thể không xem xét và chấp nhận lại.
Nhưng khi hắn đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, tin dữ lại truyền đến từ căn cứ biên giới.
Thẩm Thanh phế rồi.
Tinh thần thể của hắn đã đến bờ vực sụp đổ, chẳng bao lâu nữa cả người sẽ hóa điên.
Bất chấp sự ngăn cản của nhà họ Tống, Tống Phi Bạch lập tức lên đường, chạy đến biên giới ngay trong đêm.
May mắn thay, hắn đã đến kịp.
Khi một kẻ ngốc nào đó nhất quyết đòi lên xà nhà đu xích đu, hắn nhờ Phó Anh tặng cho một cú đá.
