Mấy ngày nay tôi ốm nghén càng lúc càng nghiêm trọng.
Hoắc Tranh cũng đã lâu không về nhà.
Tôi không dám nói cho Hoắc Tranh biết, tôi gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn.
Hắn trả lời rất qua loa.
Thậm chí có một tin cực kỳ gay gắt.
Hoắc Tranh: 【Có thể đừng làm phiền nữa được không.】
Dòng bình luận lại bắt đầu chế giễu tôi.
【Cười chết, nam phụ ngốc chẳng lẽ nghĩ mình có sức hấp dẫn lớn lắm sao?】
【Loại tình nhân như cậu ta, tìm đâu chẳng có.】
【Nam chính của chúng ta đang hẹn hò ngọt ngào với Thụ bảo bối đó.】
...
Quả nhiên, đàn ông không thể tin cậy được.
Tôi làm theo diễn biến cốt truyện mà dòng bình luận tiết lộ, lén đến công ty của Hoắc Tranh.
Không ngờ vừa nhìn thấy đã gặp Kiều Bạch mặt đỏ bừng.
Nhân vật chính của dòng bình luận.
Cậu ta vội vã chạy vào nhà vệ sinh, tôi ở vách ngăn nghe thấy tiếng rên rỉ nặng nề của cậu ta.
【A a a a a a, nam chính quá biết cách kéo dây rồi.】
【Thật là câu dẫn quá mức.】
【Muốn đánh dấu cậu ấy ngay tại đây, đã thèm muốn nhân vật chính Thụ từ lâu rồi.】
【Kích thích quá!!】
...
Ngay khi bọn họ sắp kết thúc.
Tôi nhanh chóng chạy ra hành lang, quả nhiên thấy Kiều Bạch đi trước.
Một lát sau, vệ sĩ đẩy Hoắc Tranh ra.
Kiều Bạch mắt đỏ hoe, tuyến thể bị cắn đến rách nát, trông như một đóa sen tuyết thuần khiết nhất.
【Ba ba mẹ mẹ, con sắp chào đời rồi.】
【Ngọt quá ngọt quá! Tôi muốn làm người đầu tiên!!】
Trong vô thức tôi cảm thấy lòng mình vẫn có chút chua xót.
Về nhà tôi lướt xem tin tức.
Khắp nơi đều tuyên truyền Kiều Bạch là thiếu gia mới được nhà họ Kiều nhận về.
Hào quang rực rỡ đến thế, lại còn là bạn học cùng trường với Hoắc Tranh.
Nhìn thế nào cũng là một cặp trời sinh.
Tôi mở video phỏng vấn của đài truyền hình.
Kiều Bạch mặt mày dịu dàng ngoan ngoãn, kể về việc mình đã chăm sóc Hoắc Tranh như thế nào.
Làm sao dùng phương pháp mát-xa và bí quyết thất truyền để chữa khỏi chân cho hắn.
【nam phụ ngốc chỉ là một bình hoa vô dụng, chỉ có Thụ bảo bối của chúng ta mới đa tài đa nghệ.】
【Thật là đáng yêu quá, chẳng mấy chốc nam chính bệnh kiều có thể đứng dậy được rồi!!!】
【Bảo bối nam chính của chúng ta sẽ không còn tự ti nữa, sao có thể không yêu cơ chứ?】
【Đây chính là sự cứu rỗi mà!】
Tôi nghĩ cũng đúng, nghe nói chân Hoắc Tranh bị thương từ nhỏ.
Luôn bị người ta mắng là đồ què, bị chế giễu, Kiều Bạch có thể chữa khỏi cho hắn.
Chữa lành cho hắn, sau đó hai người trở thành một cặp trời sinh.
Càng nghĩ tâm trạng tôi càng bực bội, dòng bình luận tiếp tục ồn ào:
【Pháo hôi độc ác đỏ mắt rồi kìa, cậu ta không nghĩ xem mình có tư cách gì mà so với Thụ bảo bối kiên cường, sạch sẽ chứ.】
【Trước đó cậu ta còn lén lút đưa bí mật thương mại cho ông chủ cũ, vừa ngu ngốc vừa xấu xa!】
【nam phụ ngốc pháo hôi không phát hiện ra ông chủ của cậu ta không hề uy h.i.ế.p cậu ta sao? Là vì đã bị nam chính đưa đến Tây Hải dìm c.h.ế.t rồi.】
Đồng tử tôi co lại.
Lúc đó tôi bị bắt đi, ông chủ đảo nhất quyết muốn tôi giúp hắn lấy thông tin; chỉ bảo tôi là đi dò hỏi thôi!
Nếu không sẽ công khai mọi tin tức đen tối của tôi ra bên ngoài, thậm chí còn uy h.i.ế.p cả người nhà tôi.
Tôi luôn giả vờ ngoan ngoãn ở bên Hoắc Tranh, đành phải bất đắc dĩ chuyển tiếp tài liệu cho bọn họ.
【Chờ đến khi sự việc vỡ lở, vì đối thủ biết được nội tình, dẫn đến công ty của nam chính bị tổn thất mấy chục triệu, rồi tra ra được nam phụ ngốc.】
【Tôi nhớ trong nguyên tác, nam chính đã trừng phạt trực tiếp, dùng mảnh thủy tinh phá hủy tuyến thể của cậu ta, xé rách mười centimet.】
【Cả đời không thể bị đánh dấu nữa.】
