CHỒNG TRA ALPHA LÉN CHO TÔI UỐNG THUỐC TRÁNH THAI 4 NĂM

Chương 12: Hy Vọng Mọi Thứ Thật Sự Có Thể Như Em Dự Liệu

Mắt thấy Chung Ánh ngã xuống, Lộ Nghệ theo bản năng liền muốn xông lên trước, lại bị Lộ Đình đột nhiên một tay đẩy ra.

Lộ Đình quỳ một gối xuống đất, cẩn thận kéo người đã mất đi ý thức vào lòng ngực, tay run rẩy nâng gáy cậu, lại trong nháy mắt sờ phải một mảng cảm giác ấm áp dính nhớp, mở lòng bàn tay ra, màu đỏ m.á.u chói mắt làm trái tim anh gần như ngừng đập.

"Chung Ánh... Chung Ánh!" Giọng anh nghẹn ngào đến lạc điệu, gầm nhẹ mất kiểm soát về phía xung quanh, "Mau gọi xe cứu thương! Mau!"

Lộ Đình cúi đầu, mặt kề sát thái dương lạnh lẽo của Chung Ánh, lẩm bẩm nói năng lộn xộn, như là mệnh lệnh lại như là cầu xin: "Em ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì... Nếu không tôi sẽ khiến những người này... không một ai được yên ổn..."

"Em xông lên làm gì... Ai bảo em xông lên..."

________________________________________

Đám người gây rối rất nhanh bị cảnh sát đến chế phục còng lại.

Chung Ánh được khẩn cấp đưa lên xe cứu thương, Lộ Đình một bước không rời đi theo.

Dung Gia nhìn Lộ Nghệ sắc mặt trầm ngưng, trước sau canh giữ ở một bên, ngữ khí không nghe ra cảm xúc: "Sao cậu không theo cùng đi bệnh viện?"

Lộ Nghệ ngước mắt lạnh lùng quét hắn ta một cái, không trả lời.

Dung Gia lại như là nhìn thấu tâm tư của anh ta, khóe môi nhếch lên một độ cong như có như không: "Cái hình ảnh đó, nhìn trong lòng không dễ chịu chút nào phải không?"

Lộ Nghệ đột nhiên đứng lên, nhìn Dung Gia từ trên cao: "Tôi không phải anh tôi, sẽ không niệm tình nghĩa nhiều năm mà nương tay với cậu."

"Tránh xa chị dâu tôi ra một chút. Cho dù sau này anh tôi thật sự chia tay với chị dâu tôi, cũng tuyệt đối sẽ không có kết quả gì với cậu."

"Đừng lại mơ mộng hão huyền như vậy nữa."

Nói xong, anh ta không thèm nhìn sắc mặt Dung Gia trong nháy mắt trở nên khó coi, xoay người sải bước rời đi.

________________________________________

Chung Ánh tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong đầu như đổ chì, vừa nặng vừa choáng, từng đợt đau âm ỉ không ngừng ập tới.

Cậu theo bản năng muốn dùng cánh tay chống đỡ mình ngồi dậy, lại đột nhiên hít một hơi lạnh, cánh tay phải bị băng gạc dày cộm quấn quanh, hơi chút vừa động liền đau thấu tim.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp vững vàng đỡ lấy bả vai cậu.

Lộ Đình ngồi ở mép giường, sắc mặt là sự ngưng trọng hiếm thấy, giọng nói cũng đè thấp cực độ: "Cảm giác thế nào?"

Chung Ánh cố sức phun ra hai chữ: "Choáng váng..."

Mày Lộ Đình khóa lại càng chặt: "Bác sĩ nói em bị chấn động não nhẹ. Tay..."

"Gãy xương. Trước hết thanh lọc vết thương, sau đó bó thạch cao. Một chốc chắc chắn không thể khỏe lại."

Tên Alpha kia lúc đó ra tay quá mạnh, bác sĩ nói mặc dù phục hồi, cũng có thể để lại di chứng, rất khó hoàn toàn khôi phục linh hoạt như trước.

Lộ Đình còn nhớ rõ chính mình truy vấn bác sĩ: "Điều này có ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt sau này không?"

Bác sĩ cân nhắc trả lời: "Cái này khó nói. Sinh hoạt hằng ngày đơn giản khẳng định không thành vấn đề. Cậu ấy làm công việc gì?"

Giữa lúc Lộ Đình nói ra "Cậu ấy thích làm bánh kem", bác sĩ trầm mặc một chút, mới uyển chuyển nói: "Vậy sau này... e rằng không thể dùng sức quá nhiều."

Nhìn dáng vẻ tái nhợt yếu ớt của Chung Ánh, sự sợ hãi cùng ngọn lửa vô danh trong lòng Lộ Đình lại trỗi dậy, ngữ khí không khỏi trở nên vừa vội vừa cứng rắn: "Tôi nói em một Omega, lúc đó xông lên xem náo nhiệt gì? Là chê mạng mình quá dài sao? Tôi cần em bảo vệ sao?"

Anh nói cực kỳ không khách khí.

Nói xong, liền thấy Chung Ánh lẳng lặng nhìn anh, mím mím đôi môi có chút khô khốc, vẫn trầm mặc, đôi mắt kia lại như tràn ngập sự mệt mỏi "Sớm biết anh sẽ không cảm kích".

Lộ Đình bị ánh mắt này của cậu nhìn thấy lòng chợt nhói, rốt cuộc không nói gì nữa. Anh lấy ly nước bên cạnh, cẩn thận đưa ống hút tới bên môi Chung Ánh, thở dài, giọng nói hòa hoãn xuống dưới: "Uống nước đi."

Chung Ánh nương theo tay anh, uống mấy ngụm nước nhỏ, liền lại hôn mê thiếp đi.

Phòng bệnh một lần nữa an tĩnh lại.

Alpha một mình ngồi ở mép giường, đầu ngón tay cực nhẹ vuốt qua tóc mái trên trán Chung Ánh, chăm chú nhìn gương mặt ngủ say an tĩnh của cậu, rất lâu sau, mới dùng giọng thấp đến mức gần như không nghe thấy lẩm bẩm nói: "Suýt làm tôi sợ chết... Em có biết không..."

________________________________________

Vốn dĩ chỉ là ra ngoài nghỉ mát, giải sầu, kết quả lại rước một thân thương tích trở về.

Mẹ Lộ nghe tin, một cuộc điện thoại liền đánh tới, đổ ập xuống mắng Lộ Đình một hồi: "Không phải, tao sinh mày ra to lớn như vậy, uổng cho mày còn là một Tướng quân, kết quả mày để vợ mày chịu thương nặng như thế thay mày? Tao thà sinh ra một miếng xá xíu còn hơn! Xá xíu còn có thể ăn kèm cơm cho tao nuốt vào, mày da dày thịt béo, nhai còn phế răng!"

Lộ Đình đầu dây bên kia trầm mặc một lát: "... Con đã xử lý sạch sẽ mấy người kia rồi."

Mẹ Lộ giận sôi máu, ra lệnh nói: "Mày đưa Chung Ánh đến chỗ tao! Tao đến chăm sóc!"

Lộ Đình lập tức cự tuyệt: "Không cần, con sẽ chăm sóc em ấy."

"Mày thôi đi!" Giọng Mẹ Lộ trong nháy mắt cất cao, "Mấy năm nay đều là con người ta chăm sóc mày! Tao còn không biết mày? Tao sợ mày cứ 'chăm sóc' như vậy, đứa con dâu tốt như Chung Ánh của tao liền thật sự không còn!"

"Tao nói rốt cuộc mày nghĩ thế nào? Hả? Đến bây giờ còn quyết tâm muốn ly hôn?"

Đầu dây bên kia là sự trầm mặc kéo dài.

"Con nhà người ta vì mày chắn một cú đó, quả thực là đánh cược cả mạng sống đi! Đồ vô lương tâm nhà mày!" Mẹ Lộ càng nói càng giận, "Thôi thôi, dù sao đi theo mày cũng không được hưởng cái gì tốt! Chờ chúng mày thật sự ly hôn, tao tự mình tìm cho con dâu tao một người biết lạnh biết nóng, dán tim dán phổi đàng hoàng tử tế!"

"Mẹ!" Giọng Lộ Đình đột nhiên ngắt lời bà, mang theo một tia vội vàng khó phát hiện, "Mẹ đừng nói bậy! Con không nghĩ như vậy!"

"Con sẽ mang công vụ về nhà xử lý... Cho đến khi em ấy hoàn toàn bình phục mới thôi."

"Đối xử tốt với nó đi." Đầu dây bên kia, giọng Mẹ Lộ mang theo sự nghiêm túc hiếm có, "Mày có phát hiện ra không, nó đã bao lâu rồi không cười thật lòng với mày?"

Lộ Đình nắm điện thoại, đột nhiên ngây người.

Trong ký ức Chung Ánh mấy năm trước, dường như vĩnh viễn tràn đầy tinh lực, ánh mắt sáng lấp lánh, mang theo chút lấy lòng cẩn thận và sự ái mộ không che giấu được, luôn có thể tìm ra các lý do vụng về để tiến đến bên cạnh anh.

Nhưng rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu, đôi mắt kia nhìn về phía anh, luôn là muốn nói lại thôi, chứa đầy sự bi thương và trầm mặc không hòa tan được?

Lộ Đình bực bội xoa xoa giữa hai đầu mày.

Có đôi khi anh... cũng không phải thật sự muốn đối xử với cậu như vậy.

________________________________________

Lộ Nghệ mang đồ ăn tới thăm Chung Ánh. Anh ta cẩn thận bóc một quả chuối, đưa cho người đang tựa vào đầu giường: "Chị dâu, chị không thấy đâu, lúc chị bất tỉnh, sắc mặt anh tôi... sợ người thật sự, mấy người kia xong đời rồi."

Chung Ánh nhận lấy chuối, giọng nói còn có chút yếu ớt: "... Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, đầu óc nóng lên liền... Bây giờ nhớ lại quả thực thấy sợ."

Lộ Nghệ cười cười: "Người ta nói rốt cuộc, phản ứng bản năng nhất, mới là chân thật nhất."

Chung Ánh như suy tư gật gật đầu, vừa mới cắn một miếng chuối nhỏ, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.

Lộ Đình xách theo một túi giữ ấm đi vào, ánh mắt trong nháy tức khắc khóa chặt quả chuối trong tay Chung Ánh, lại lạnh lùng quét về phía Lộ Nghệ: "Cậu đừng cho em ấy ăn bậy bạ thứ gì, không biết sắp đến giờ cơm rồi sao?"

Chung Ánh theo bản năng muốn thay Lộ Nghệ giải thích: "Tôi chỉ ăn hai miếng..."

Lộ Đình một ánh mắt đảo qua, cậu lập tức im lặng.

Lộ Nghệ thấy thế, thức thời đứng dậy cáo từ. Lộ Đình không nói hai lời, cầm lấy nửa cây chuối kia, đem đồ ăn mang đến lần lượt mở ra, bày trên bàn nhỏ.

Tay phải Chung Ánh bó thạch cao, chỉ có thể dùng tay trái vụng về cầm lấy cái muỗng, vừa mới quen múc một chút cơm, cái muỗng đã bị Lộ Đình duỗi tay đoạt qua đi.

"Chân tay vụng về." Ngữ khí Alpha vẫn không được tốt lắm, "Há mồm, tôi đút em."

Chung Ánh ngơ ngác nhìn cơm đưa tới bên môi, chần chờ mà không động đậy.

"Sao vậy?" Lộ Đình nhíu mày, "Muốn uống canh trước?"

Chung Ánh nói: "Kỳ thật tay trái tôi... cũng dùng khá tốt."

Nói xong, tay trái cậu liền lén lút duỗi về phía bộ đồ ăn một bên.

Đầu ngón tay còn chưa chạm tới, đã bị một bàn tay to ấm áp đột nhiên không kịp phòng ngừa nắm lấy.

Giọng Lộ Đình nghe có chút cứng ngắc, thậm chí như là bù đắp cho hành động khác thường của mình: "Tôi đã hứa với mẹ, sẽ chăm sóc em thật tốt."

Chung Ánh trong lòng tức khắc hiểu rõ.

Thì ra là Mẹ Lộ vì cậu ôm bất bình. Sự kiên nhẫn lúc này của Lộ Đình, đại khái chỉ là bởi vì sự áy náy, bởi vì chính mình đã chắn cú đánh kia thay anh, làm anh tạm thời mềm lòng.

"Kỳ thật anh thật sự không cần để ở trong lòng. Tôi... tôi hôm nay cảm giác đã đỡ hơn nhiều rồi."

Lộ Đình nhìn Chung Ánh trước mắt. Cậu mặc quần áo bệnh nhân màu nhạt rộng thùng thình, tóc đen mềm mại dán trên trán, sắc mặt còn có chút tái nhợt, môi nhạt màu, lông mi dài rủ xuống, dưới sự hỗ trợ của băng vải trắng quấn quanh phía sau gáy, trông đặc biệt yếu ớt.

Chung Ánh đang hơi phồng má, ngoan ngoãn ăn thức ăn được đút đến bên miệng, tạm thời thu liễm đi tất cả gai nhọn và sự tính toán, cũng khiến người ta tạm thời quên đi những hành vi khiến người khác tức giận kia của cậu.

Cứ như vậy an an tĩnh tĩnh, một bộ dáng hoàn toàn ỷ lại, không hề phòng bị.

Lộ Đình nhìn nhìn, góc cứng rắn lạnh băng nào đó trong lòng, đột nhiên không hề dự báo mà "lạch cạch" một tiếng, sụp đổ xuống một khối lớn, lộ ra sự mềm mại ngay cả chính anh cũng không từng phát hiện bên dưới.

Nếu có thể vẫn luôn như vậy, anh sẽ không đối xử với cậu như thế.

Lộ Đình có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, che giấu múc một muỗng cơm đưa qua: "Ăn thêm chút nữa."

Chờ cơm ăn gần hết, Chung Ánh cuối cùng thật sự ăn không nổi nữa, lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt. Lộ Đình thế mà vươn tay, cách quần áo bệnh nhân mỏng manh sờ sờ bụng cậu, xác nhận là thật sự đã căng lên, mới vừa lòng gật gật đầu: "Ngủ đi."

Đối với kiểu chăm sóc đột ngột, lại cực kỳ cường ngạnh này của Lộ Đình, Chung Ánh cơ bản ở vào trạng thái giận mà không dám nói gì.

Đút cơm nhất định phải đút cho thật no, nhiệt độ nước rửa mặt Lộ Đình cảm thấy vừa vặn, Chung Ánh lại cảm thấy nóng tay; một ngày phải bị nhìn chằm chằm uống mười mấy thứ nước, ngủ cần thiết phải đủ mười giờ, còn phải không lay chuyển được bị đẩy ra ngoài phơi nắng, mỹ danh rằng "Bổ Canxi".

Vài ngày sau trở về nhà, Chung Ánh bước lên cân, kinh ngạc phát hiện mình trong thời gian ngắn ngủi thế mà đã nặng thêm ba cân.

Lộ Đình cũng quả thật như lời anh nói, mang đại bộ phận công vụ về nhà xử lý. Cửa thư phòng thường xuyên mở, cậu có thể nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gọi điện thoại hoặc video hội nghị trầm thấp.

Mà Chung Ánh thì bị quản lý gắt gao, quỹ đạo sinh hoạt mỗi ngày biến thành đơn giản hai điểm một đường, trừ ăn, chính là bị giám sát ngủ.

Mạnh Đàn Thanh nghe nói Chung Ánh bị thương, cố ý mang theo con gái Duyệt Duyệt đến thăm.

Kết quả cửa vừa mở ra, liền thấy người làm cô cảm thấy rất "xúi quẩy" đứng ở huyền quan.

May mà Lộ Đình chỉ liếc các cô một cái, nói câu "Ra ngoài xử lý chút việc", liền cầm lấy áo khoác lập tức rời đi, để lại không gian cho họ.

Mạnh Đàn Thanh quen cửa quen nẻo tự mình đi rót chén nước, nhìn Chung Ánh dùng tay trái không bị thương, nắm tay nhỏ Duyệt Duyệt, lấy điểm tâm cho cô bé ăn, không khỏi cảm thán: "Lộ Đình thật sự ở nhà chăm sóc em? Xem ra người này ngẫu nhiên còn có chút lương tâm."

Chung Ánh khẽ lắc đầu: "Anh ấy đại khái là bận tâm trong lòng thôi. Người này... muốn mạnh nhất. Mấy năm trước ở tiền tuyến, cho dù bị thương rất nặng, cũng không dễ dàng nghỉ ngơi, càng sẽ không yếu thế với bất kỳ ai."

Mạnh Đàn Thanh bĩu môi, không chút khách khí đánh giá: "Thật không biết em rốt cuộc thích anh ta cái gì? Trong mắt chị, anh ta chính là một kẻ kiêu ngạo vô lễ, cuồng vọng tự đại không coi ai ra gì."

Chung Ánh không cách nào phản bác.

Cậu có khi cũng cảm thấy, có lẽ sự cố chấp này, ban đầu chỉ là bắt nguồn từ hiệu ứng cầu treo sinh ra sau khi gặp nạn được Lộ Đình cứu năm đó, đem sự kinh sợ ỷ lại nhầm thành rung động.

Nhưng chuyện thích một người, nếu thật sự có thể phân tích rõ ràng rành mạch, ngược lại mới là kỳ quái.

Trò chuyện một lát, Mạnh Đàn Thanh hạ giọng, nghiêm mặt nói: "Chuyện em nhờ chị làm, đã bắt đầu đi trình tự. Đại khái qua một thời gian nữa, chờ dự án chính thức khởi động, là có thể sắp xếp ổn thỏa."

Chung Ánh gật gật đầu, trong mắt mang theo sự cảm kích: "Cảm ơn chị. Sau này nếu còn có cơ hội, em nhất định cố gắng báo đáp chị."

Mạnh Đàn Thanh xua xua tay, bảo cậu đừng khách khí: "Em nếu đã quyết tâm phải rời đi, thì cần phải làm cho sạch sẽ gọn gàng, đừng lưu lại bất kỳ cái đuôi nào."

Thần sắc cô nghiêm túc lên: "Chị thấy Lộ Đình tuyệt không phải người dễ dàng bị lừa gạt. Em thì không cần quá lo lắng cho chị, công việc làm ăn của chị từ trước đến nay không dựa vào tuyến của anh ta, anh ta quyền thế có lớn đến đâu, nhất thời cũng không động đến đầu chị được. Nhưng em nhất định phải nghĩ kỹ, nếu bị anh ta bắt được, hậu quả... không dám tưởng tượng."

Chung Ánh gật đầu: "Anh ấy rất sớm trước đã muốn ly hôn với tôi. Là tôi vẫn luôn cắn chặt không chịu buông tay, gắt gao níu kéo. Chính vì sự cố chấp này, quan hệ chúng tôi mới ngày càng căng thẳng, thậm chí có lần đã náo đến mức như nước với lửa."

"Chờ đến cuối năm, anh ấy liền sẽ chính thức công bố tin tức chúng tôi ly hôn. Anh ấy bên ngoài có người hợp tâm ý, tôi chủ động rời khỏi Lộ gia, anh ấy hẳn là... sẽ mừng rỡ lắm. Cho nên, anh ấy đại khái sẽ không phí tâm hỏi thăm tung tích tôi. Còn về nhà họ Chung, họ vốn là đuối lý, càng sẽ không tiết lộ."

Mạnh Đàn Thanh trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng nói: "... Hy vọng hết thảy thật sự có thể như em dự liệu, mọi sự thuận lợi."

 

back top