Lộ Nghệ vốn định để cậu tạm thời ở lại chỗ mình tránh phong ba. Ai ngờ ngay đêm đó, Lộ Đình liền mang theo một thân hàn khí lạnh thấu xương tìm đến cửa.
Lộ Nghệ chắn ở cửa, cố gắng khuyên can: "Anh, anh bình tĩnh một chút..."
Lời còn chưa dứt, đã bị ánh mắt lạnh băng của Lộ Đình cắt ngang.
Trong giọng Lộ Đình là sự chán ghét không chút che giấu: "Lộ Nghệ, tôi thật sự rất không thích cậu nhúng tay. Đây là chuyện nhà tôi, cậu căn bản không có tư cách quản."
Chung Ánh không muốn liên lụy Lộ Nghệ nữa, trầm mặc đi ra từ phía sau anh ta, thấp giọng nói: "Tôi đi cùng anh."
Lộ Đình nhìn quần áo Chung Ánh đang mặc, lộ ra một biểu cảm khó chịu không thể che giấu.
Trên xe trở về.
Lời chỉ trích của Lộ Đình tuôn ra: "Thật là xem thường em. Có phải cứ thấy một Alpha, em là có thể câu dẫn một người không?"
Sắc mặt Chung Ánh xanh trắng, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay: "Tôi sẽ ký thỏa thuận ly hôn. Anh không cần... làm nhục tôi như vậy."
Lộ Đình chán ghét quét mắt nhìn cậu một cái, phát ra một tiếng cười lạnh từ khoang mũi: "Hừ, em cứ muốn đá tôi như vậy à? Tôi càng không như em nguyện. Lúc trước tôi muốn ly hôn, em dùng hết thủ đoạn không chịu. Giờ em chỉ nhẹ nhàng một câu không yêu, là phải ly hôn? Dựa vào cái gì?"
Chung Ánh nhắm mắt lại, trong giọng nói mang theo sự tuyệt vọng cầu xin: "Tôi biết đều là lỗi của tôi... Cầu xin anh Lộ Đình, hãy buông tha tôi đi."
Lộ Đình không trả lời.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, Chung Ánh mới phát hiện đây không phải đường về chung cư.
Cuối cùng, xe dừng lại trước căn biệt thự ở Bích Thủy Hồ mà cậu chỉ từng thấy qua trong ảnh chụp.
Chung Ánh nhất thời không biết nên biểu lộ cảm xúc gì.
Lộ Đình thô bạo kéo cậu xuống xe, lôi vào trong nhà. Đôi mắt kia cuồn cuộn sự giận dữ lạnh băng và sự coi thường không hề che giấu: "Ly hôn? Đừng nghĩ! Tên gian phu kia của em chạy trốn thì nhanh thật đấy, bất quá em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."
Chung Ánh bị anh gắt gao đẩy vào ván cửa lạnh băng, giãy giụa thấp giọng kêu: "Chúng ta hà tất... cứ phải tra tấn lẫn nhau như vậy..."
Ánh mắt Lộ Đình đột nhiên trở nên tàn nhẫn, nghiến từng chữ một: "Nếu tôi nói, tôi cố tình muốn tra tấn đến cùng thì sao?"
Anh cúi thấp người, hơi thở áp bách Chung Ánh: "Từ hôm nay trở đi, em dám bước ra khỏi nơi này một bước, đứa bé em chăm sóc ở bệnh viện kia, em liền đừng hòng nhìn thấy nó nữa."
Chung Ánh đột nhiên mở to hai mắt, đồng tử co rút: "Làm sao anh biết..."
"Nếu không em nghĩ là sao?" Lộ Đình cười lạnh, "Em thường xuyên chạy tới bệnh viện như vậy, thật sự coi tôi là người chết, không biết em đi làm gì sao? Chung Ánh, đừng coi thường sự chịu đựng của tôi. Còn nữa, tránh xa Lộ Nghệ một chút."
"Tôi vốn không nên nhân từ với em."
________________________________________
Lời Lộ Đình nói Chung Ánh không dám không nghe.
Mặc dù bên ngoài tin đồn về việc phu nhân tướng quân ngoại tình truyền đến ồn ào huyên náo, Lộ Đình lại trước sau đối với mọi thứ liên quan đến Chung Ánh giữ im lặng.
Dì chăm sóc Chung Ánh cũng được điều đến biệt thự Bích Thủy Hồ.
Ước chừng nửa tháng, Chung Ánh giống như bị giam lỏng tại tòa nhà tù hoa lệ này, chỉ có thể thông qua điện thoại nói vài câu với Ký Ngọc ở bệnh viện.
Cậu đối diện ống nghe, cố gắng làm giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng: "Anh trai gần đây có chút bận, chờ bận xong liền đến thăm em, được không?"
Ký Ngọc ở đầu dây bên kia ngoan ngoãn đáp lời, nói sẽ ngoan ngoãn chờ cậu.
Cậu vốn tưởng rằng Lộ Đình chỉ là nhất thời giận quá mà giam cậu ở đây lạnh nhạt vài ngày.
Nhưng sự thật là, sau khi Lộ Đình ném cậu ở chỗ này, liền không bao giờ xuất hiện nữa, phảng phất hoàn toàn quên đi cậu.
Chung Ánh cuối cùng không nhịn được, gửi tin nhắn cho anh, thỉnh cầu nói chuyện đàng hoàng.
Vài ngày sau, Lộ Đình tới. Lại là một thân nồng nặc mùi rượu, đáy mắt mang theo tơ m.á.u đỏ mệt mỏi.
Dì thấy thế, lặng lẽ lui ra ngoài.
Chung Ánh rót cho anh một ly nước ấm, đưa qua: "Anh... có khỏe không?"
Lộ Đình nâng đôi mắt phiếm hồng lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng kéo ra một nụ cười không có chút ý cười nào: "Em cảm thấy sao?"
Môi Chung Ánh mím chặt, trầm mặc rũ xuống mi mắt.
Lộ Đình loạng choạng đứng dậy, nhìn xung quanh căn nhà trang hoàng tinh xảo lại không hề có hơi thở sinh hoạt này, giọng nói mang theo men say và một sự châm chọc khó tả:
"Nơi này thế nào? Có phải rất tốt không... Em biết không? Đây là nơi năm đó tôi cố ý mua về, chuẩn bị cho chúng ta sau này ở, khi vừa từ tiền tuyến trở về."
Chung Ánh sửng sốt.
Lộ Đình vốn là tính toán họ sẽ sống chung.
"Kết quả đâu? Kết quả là tôi liền phát hiện em lắp máy định vị trong xe tôi! Tôi nói ly hôn, em quay đầu liền chơi trò tự sát! Căn nhà này... cũng cứ thế bị bỏ không cho đến bây giờ!"
Lộ Đình đột nhiên vươn tay, đầu ngón tay mang theo sự run rẩy nhẹ sau khi uống rượu, dùng sức lướt qua gương mặt Chung Ánh, dọc theo xương gò má đi xuống, lực đạo không nhẹ, mang theo một sự xem xét và bức bách: "Em trước kia luôn nói yêu tôi... Chung Ánh, em nói cho tôi, trái tim em... rốt cuộc có mấy phần là thật lòng?"
Chung Ánh ngơ ngẩn nhìn hình ảnh phản chiếu nhỏ bé của chính mình trong mắt Lộ Đình.
Cậu từng thật sự không hề giữ lại mà dâng ra một trái tim chân thành, nóng bỏng mà vụng về.
Nhưng Lộ Đình nói, cảm thấy ghê tởm.
"Em nói đi!" Cảm xúc Lộ Đình đột nhiên kích động lên, ngón tay siết chặt, véo đến gương mặt cậu đau đớn, "Em rốt cuộc có mấy phần thật lòng?!"
Chung Ánh bị anh véo đến quay đầu đi, tránh đi ánh mắt nóng rực, dường như có thể đốt cháy cậu kia, giọng nói khàn khàn: "Lộ Đình... anh say rồi."
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, cậu đã bị một lực đạo không thể kháng cự hung hăng ấn ngã vào chiếc sô pha da lạnh lẽo.
Thân hình Alpha nặng nề phủ xuống, hơi thở nóng bỏng, mang theo mùi rượu nồng nặc phả vào bên gáy cậu, giọng nói trầm thấp mà mơ hồ, như nói mê, lại như nguyền rủa: "Tôi sẽ không thích em... Vĩnh viễn... đều sẽ không..."
________________________________________
Kể từ sau đó, Lộ Đình dường như đã tìm được một cửa xả giận.
Anh thường xuyên mang theo một thân mùi rượu nồng nặc xâm nhập vào căn biệt thự này, mượn men say tùy ý nổi điên.
Có khi sẽ không màng sự giãy giụa mỏng manh của Omega, thô bạo kéo người lên giường, ỷ vào sự ràng buộc sinh lý do đánh dấu vĩnh cửu mang lại mà muốn làm gì thì làm.
Lúc quá đáng nhất, anh sẽ trong khoảnh khắc ý thức Omega mơ hồ, đỏ hoe đôi mắt tràn đầy cồn và bạo tàn, ép hỏi người dưới thân, giọng nói khàn khàn mà tàn nhẫn: "Nói... Rốt cuộc ai làm // em sướng hơn?"
Kiểu tính // ái như vậy, sớm đã thoát ly phạm trù tình // dục, càng giống như một sự trừng phạt lặp đi lặp lại, mang tính sỉ // nhục.
Khoảng thời gian đó, dấu vết trên người Chung Ánh gần như chưa bao giờ biến mất hoàn toàn.
Vết bầm tím của ngón tay, dấu cắn ái muội, vết mới chồng lên vết cũ.
Mà Alpha dường như cố ý, luôn lưu lại ấn ký ở những nơi dễ thấy.
Cho đến một lần, Omega bị dồn đến tuyệt cảnh.
Khi Lộ Đình lại một lần mang theo mùi rượu đến gần, cậu đột nhiên nắm lấy con d.a.o gọt hoa quả trên bàn trà, run rẩy đặt lên cổ mình, lưỡi d.a.o lạnh lẽo kề sát làn da, trong mắt là một mảnh tuyệt vọng tĩnh mịch.
Động tác Lộ Đình cuối cùng dừng lại. Anh nhìn chằm chằm vệt sáng lạnh lẽo kia, trong mắt lóe lên một tia khó tin, ngay sau đó bị sự bạo nộ sâu hơn thay thế.
Anh gầm nhẹ vài tiếng "Giỏi!", ngữ khí nghiến răng nghiến lợi: "Em không muốn tôi chạm vào đúng không?! Được! Tôi đi!"
Trước khi rời đi, anh trút hết lửa giận không chỗ phát tiết lên đồ đạc trong phòng.
Cùng với một trận vỡ vụn chói tai, chiếc ly trên bàn trà, bình hoa trang trí góc tường...
Tất cả những thứ có thể với tới đều bị anh hung hăng quật xuống đất, để lại một mảnh hỗn độn, mới mang theo một thân lệ khí đóng sầm cửa rời đi.
________________________________________
Cuối cùng, vẫn là Lộ mẫu tự mình ra mặt, giận mắng hành vi khốn nạn của Lộ Đình, mạnh mẽ đón Chung Ánh từ Bích Thủy Hồ về lại nhà cũ Lộ gia.
Bà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Chung Ánh, nhẹ giọng an ủi: "Cái thứ hỗn trướng kia! Con đừng sợ, an tâm ở lại trong nhà, không có sự cho phép của con, mẹ tuyệt không cho phép nó bước vào cửa nhà một bước."
Cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay và sự bảo vệ không chút do dự, sự ủy khuất và kinh sợ của Chung Ánh mấy ngày nay rốt cuộc không áp lực được nữa, vành mắt trong nháy mắt đỏ hoe.
Lộ mẫu nhìn dáng vẻ này của cậu, đau lòng lại nghi hoặc, ôn nhu hỏi cậu có phải có nỗi khổ tâm nào không thể nói ra không.
Chung Ánh há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn hóa thành sự trầm mặc, một chữ cũng không thể phun ra.
Lộ mẫu thấy thế, cũng chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Lộ Đình quả nhiên ngừng quấy rầy vài ngày.
Chung Ánh thừa dịp khoảng thời gian tương đối yên tĩnh này đến bệnh viện thăm Ký Ngọc.
Dì Tang lo lắng sốt ruột nói cho cậu, tinh thần Ký Ngọc càng ngày càng yếu.
Chung Ánh ngồi ở mép giường, cầm lấy một quyển sách cũ, nhẹ nhàng đọc cho em nghe.
Đột nhiên, Ký Ngọc hơi quay đầu, hơi thở mong manh nhìn cậu, giọng nói nhỏ đến gần như không nghe thấy: "Đình Ngọc ca ca... Em muốn về nhà... Về căn nhà nhỏ của chúng ta..."
Trái tim Chung Ánh đột nhiên co rút, cố nén mũi cay, ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại của em, nhẹ nhàng đáp ứng: "Được, rất nhanh thôi. Chờ chúng ta về, anh trai sẽ ở bên cạnh nhà, trồng đầy hoa hướng dương em thích nhất, được không?"
Ký Ngọc cực kỳ chậm rãi chớp chớp mắt, phát ra một âm khí gần như không thể nghe thấy: "... Vâng."
Hơi thở em trở nên có chút khó khăn, đứt quãng, nhưng vẫn cố gắng nói: "Ký Ngọc sau này... sẽ biến thành ngôi sao... ở trên trời... nhìn anh trai... Anh trai nhất định phải... hạnh phúc nha..."
Lộ Nghệ trầm mặc đứng ở cửa phòng bệnh, chờ cậu ra, thấp giọng bảo cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Chung Ánh rũ xuống mi mắt, như là tùy thời sẽ vỡ vụn: "... Tôi biết."
