Sau này có một lần giao lưu hội do quân bộ và tập đoàn liên hợp tổ chức, Dung Gia là người phụ trách chủ yếu.
Ngày hôm đó kỳ dễ cảm của Lộ Đình tới không hề báo trước, hơi thở vừa liệt vừa trầm, Dung Gia dìu anh vào phòng nghỉ, bị khí tức pheromone nóng rực trên người anh bức cho tim đập nhanh hơn. Hắn cúi đầu ghé sát, giọng nói ép xuống cực nhẹ: "Tôi giúp anh nhé, Lộ Đình."
Giây tiếp theo liền bị đẩy ra một cách hung hăng.
Hốc mắt Lộ Đình đỏ hoe, hô hấp thô nặng, nhưng vẫn cười nhạo một tiếng, lạnh nhạt nói: "Cậu bị bệnh à? Tôi có Omega."
Trong khoảnh khắc đó Dung Gia hiểu ra tất cả.
Chính mình bất quá chỉ là công cụ mà Lộ Đình dùng để kích thích người trong nhà kia, hết lần này đến lần khác, lần ở sân bay là như vậy, rất nhiều lần sau này cũng là vậy, sự ích kỷ của Lộ Đình thật là khó có thể tưởng tượng, hắn cái gì cũng không nói, chỉ cố ý để lại chiếc áo khoác của mình ở góc phòng Lộ Đình khi rời đi.
Xem như một loại trả thù.
Tối hôm đó Dung Gia lại cố ý nói vài câu mập mờ không rõ với Omega kia, Omega luôn trầm mặc này lần này lại không nhịn được, lạnh lùng đáp trả.
Đi ngang qua phòng nghỉ, Dung Gia từ khe cửa thấy, Lộ Đình cả người quấn lấy đối phương, đầu chôn sâu vào cổ Omega, giống như một con thú mất kiểm soát nhưng lại dựa dẫm.
Mà Omega kia thế mà không có nửa điểm thiếu kiên nhẫn, chỉ ôn nhu ôm lại anh, ngón tay xuyên qua mái tóc đen đẫm mồ hôi của anh, từng chút từng chút vuốt ve.
Lộ Đình trước nay không phải như thế. Anh nên lạnh, cứng, không lay chuyển, nhưng giờ phút này anh cam tâm tình nguyện sụp đổ sống lưng, bị hơi thở của đối phương cuốn lấy, trấn an, hoàn toàn kiểm soát.
Pheromone có lẽ có thể thúc đẩy sự kích động của con người, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến một Alpha buông bỏ tất cả tôn nghiêm và phòng tuyến.
Dung Gia đứng trong bóng tối hành lang, cảm thấy trái tim mình bị thứ gì siết đến đau nhói.
Đó là tình yêu, là sự đắm chìm, là sự phủ nhận đến c.h.ế.t của Lộ Đình, nhưng đã sớm trở thành tù binh không thể thoát ra.
Lần đầu tiên hắn đối với người bạn 'tốt nhất' của mình, nảy sinh sự ghen tị nóng bỏng và khó coi.
Lộ Đình rõ ràng ích kỷ giống hắn, dựa vào cái gì có thể có được tình yêu.
Hắn phái người đi điều tra Omega kia. Ghi chép phẫu thuật thẩm mỹ, câu chuyện đẩy bạn học xuống cầu thang thời trung học, tin đồn lăng nhăng thời niên thiếu...
Từng chuyện từng chuyện, đều bị hắn phơi bày dưới ánh mặt trời.
Quả nhiên, đối phương hoảng loạn, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, hoảng hốt thất thố mà thoát khỏi hiện trường.
Lộ Đình không nói thêm lời nào, chỉ liếc qua một ánh mắt cảnh cáo, lạnh lẽo như lưỡi dao.
Dung Gia cho rằng anh sẽ tức giận, nhưng lại nghe thấy ngữ khí anh bình đạm, thậm chí mang chút lười biếng: "Cậu ta vốn dĩ thanh danh đã không tốt, không có bạn bè. Giờ lại càng không còn một ai."
Dung Gia ngước mắt lên, thế mà thấy Lộ Đình đang cười. Nụ cười kia rất mỏng, nhưng lại lộ ra một sự chiếm hữu gần như ác liệt, lạnh băng mà thỏa mãn.
"Anh không tức giận sao?" Dung Gia nhịn không được hỏi.
"Tức giận?" Lộ Đình cười nhạo một tiếng, đáy mắt vừa sâu vừa trầm, "Tôi mới là người đàn ông đầu tiên của cậu ta."
Dung Gia nói căn bản không phải điều này.
Sau đó một đoạn thời gian rất dài, Lộ Đình không gặp hắn nữa.
Dung Gia nghe được địa điểm nghỉ phép của họ, cũng bay theo. Hắn không ngờ, Omega ngày thường dịu ngoan trầm mặc, dường như không có góc cạnh nào kia, thế mà lại ở khoảnh khắc xung đột xảy ra không chút do dự che chắn trước người Lộ Đình, động tác nhanh đến mức gần như không giống chính cậu ấy.
Lộ Đình một tay kéo người vào lòng n.g.ự.c thật chặt, ngón tay đều đang run rẩy, sự hoảng loạn trên mặt là sự thất thố mà hắn chưa từng thấy.
Khoảnh khắc đó Dung Gia tự hỏi lòng: Đổi lại là hắn, hắn có dám không chút do dự xông lên như vậy không?
Hắn không dám.
________________________________________
Đoạn video kia là do chính tay hắn tung ra.
Dung Gia biết, một khi bị Lộ Đình phát hiện, liền tuyệt đối không thể để lộ nửa bức hình ảnh. Cho nên hắn làm cực kỳ ẩn nấp, qua tay tầng tầng, hao hết khó khăn, cũng bỏ ra số tiền lớn.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Đình như vậy, giống như một con dã thú bị chọc giận hoàn toàn, đáy mắt vừa đen vừa trầm, tất cả đều là sát ý.
Alpha bị túm ra kia bị hành hạ đến thảm hại, gần như không còn nửa cái mạng.
Dung Gia xác định.
Lộ Đình là thật sự yêu Omega kia.
Cái gì tính cách không hợp, cái gì chán ghét phiền phức, cái gì cần phải nghe lời hiểu chuyện, tất cả những tiêu chuẩn mà Lộ Đình đã từng giơ cao, trước mặt Omega kia đều vỡ tan không đáng một xu.
Nhưng cố tình Lộ Đình chính mình còn không thừa nhận, cố chấp lập nên cái miếu lung lay sắp đổ kia.
Sau này có một đợt, nghe nói Omega kia làm ầm ĩ muốn ly hôn. Lộ Đình cả người ở trong một trạng thái áp suất thấp bạo tàn, giữa lông mày đều là sự nóng nảy, không ai dám nói thêm một lời trước mặt anh.
Họ rất lâu không gặp. Bỗng nhiên có một ngày, Lộ Đình chủ động liên hệ hắn, ngữ khí bình đạm như không có gì xảy ra: "Sinh nhật cậu sắp tới rồi, tôi giúp cậu tổ chức một buổi tiệc nhé."
Dung Gia nắm điện thoại, rất lâu không đáp lại.
Có một loại cảm giác bị coi như công cụ khiến người ta chán ghét.
Dung Gia nửa dựa vào bên cửa sổ, ngữ khí cà lơ phất phơ mang cười, giống như thường ngày thăm dò: "Sao nào, Lộ thiếu đây là tính toán nhân dịp tiệc sinh nhật... chính thức tuyên bố tôi sao?"
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, ngay sau đó truyền đến giọng Lộ Đình lạnh lẽo như rớt băng: "Tôi có vợ, cậu đang nghĩ cái gì đấy, mấy năm nay cậu nhận được lợi ích còn thiếu sao? Cũng nên trả giá chút cái giá chứ."
Trong khoảnh khắc đó, ý cười trên mặt Dung Gia phai nhạt đi. Tàn thuốc không tiếng động rơi xuống đầu ngón tay, có chút nóng, nhưng hắn không động đậy.
Hắn cho đến giờ phút này mới rõ ràng ý thức được, Lộ Đình kỳ thật cái gì cũng biết.
Anh chỉ là lười nói.
Dung Gia còn có vài phần tác dụng thì anh liền giữ lại.
Dung Gia chậm rãi phun ra một hơi khói thuốc, hắn nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, không phân biệt được là cười chính mình, hay là cười người đàn ông bạc tình đầu dây bên kia.
________________________________________
Khi Omega của Lộ Đình ngất xỉu, Dung Gia ở ngay bên cạnh. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Lộ Đình biểu cảm như vậy.
Như thể đột nhiên bị rút đi tất cả sự bình tĩnh và tự chủ, trong ánh mắt thoáng qua một tia bất an và hoảng loạn gần như của một đứa trẻ phạm lỗi.
Sau đó một đoạn thời gian rất dài, hắn lại không nghe được bất kỳ tin tức nào về Omega kia.
Thay thế, là chấn động Chung gia bị Lộ Đình dùng một đơn kiện trực tiếp tố cáo lên tòa án quân sự.
Tin tức truyền khắp Đế quốc, không ai không kinh ngạc.
Dung Gia nghe được một chút nội tình, ngồi trong văn phòng rất lâu không lên tiếng.
Một đồng phạm khác đến nay tung tích không rõ, lệnh truy nã do quân bộ đưa ra có tiền thưởng cao đến kinh người.
Hắn chỉ biết Lộ Đình đã ra tay, bản thân cũng bị thương không nhẹ, tịnh dưỡng một thời gian rất dài.
Tin tức bên ngoài truyền đến ồn ào huyên náo, tiêu đề "Tướng quân bị ám sát" che trời lấp đất, thanh thế cực lớn, nghe nói anh bị thương rất nặng, đe dọa đến tính mạng.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Dung Gia, lại là cảm thấy vô lý, Lộ Đình đang bán thảm.
Anh dùng một trận phong ba giả vờ giả vịt, bày ra lưới trời giăng khắp nơi, chẳng qua là vì muốn bức người đã trốn đi kia lộ diện, dù chỉ là một tia manh mối cũng được.
Khoảnh khắc đó Dung Gia rõ ràng ý thức được: Lộ Đình đời này đều vượt qua nhưng chỉ trừ người kia.
Mà hắn đại khái, cũng sẽ không còn được gặp lại Lộ Đình.
Bởi vì hắn không còn giá trị.
Bất quá Dung Gia cảm thấy rất may mắn, bởi vì Lộ Đình cũng sẽ phải cô độc sống hết quãng đời còn lại, giống như hắn.
