CHỒNG TRA ALPHA LÉN CHO TÔI UỐNG THUỐC TRÁNH THAI 4 NĂM

Chương 24

Quả nhiên không quá mấy ngày, Lộ Đình đã đến vấn tội, ngữ khí lạnh lùng khi nhắc đến Tống Thần.

Trên tay anh cầm một dụng cụ, không khỏi phân trần mang vào cổ tay Đình Ngọc.

Dụng cụ hơi chấn động, truyền đến một trận tê dại ấm áp, tựa hồ là một thiết bị vật lý trị liệu phục hồi chức năng nào đó.

Đình Ngọc không né tránh, ngược lại dị thường thẳng thắn: "Tôi vốn dĩ tính toán kết hôn với anh ấy. Anh ấy nói không ngại dấu vết đánh dấu của tôi, đối xử với tôi cũng rất tốt. Tôi nói với anh ấy tôi có khả năng không thể mang thai... Anh ấy an ủi tôi nói, về sau chúng tôi có thể nhận nuôi một đứa bé."

Lời thẳng thắn này khiến Lộ Đình khó chịu trong lòng.

Rất rõ ràng, Omega đã cùng Alpha kia vạch ra kế hoạch tương lai, chi tiết và cụ thể.

"Cho nên," giọng Lộ Đình trầm xuống, như đè nén một loại cảm xúc, "Sự xuất hiện của tôi, đã phá hỏng kế hoạch của em, phải không?"

Đình Ngọc rũ mắt, giọng nói rất nhẹ, nhưng rõ ràng: "Đúng vậy."

Lộ Đình trong lòng nghẹn lại đến khó chịu, nhưng khi nghe Đình Ngọc bình tĩnh nói ra mấy chữ "không thể mang thai", một cảm giác tội lỗi mãnh liệt lại đột nhiên quặc lấy anh.

Đình Ngọc đã thật sự buông anh xuống, đang từng bước hướng tới một tương lai không có anh.

Nếu anh không tìm tới, hoặc là lại chậm thêm một thời gian nữa, người này có phải sẽ kết hôn với người khác, tổ kiến gia đình, thậm chí có được một đứa con, dù là nhận nuôi?

Lộ Đình quả thực không dám nghĩ tiếp.

"Alpha kia có gì tốt?" Giọng anh trầm xuống, mang theo sự nôn nóng không thể kiềm chế, "Chức vụ thấp như vậy, có thể cho em cái gì?"

Đình Ngọc rũ mắt xuống, ngữ khí rất nhạt: "Tôi không cần anh ấy cho tôi cái gì. Tôi vốn dĩ... không có nghĩ nhiều đến vậy."

Lộ Đình oán hận quay mặt đi, gần như nghiến răng nói: "Tôi cảm thấy anh ta không xứng với em."

"Là tôi không xứng với anh ấy." Đình Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại, "Anh ấy rất tốt. Lộ Đình, đây mới là thế giới của tôi, không có quá nhiều lựa chọn, thích hợp là được."

"Thế còn tôi?"

Đình Ngọc trầm mặc một lát, giọng nói thấp đến giống một tiếng thở dài: "Anh biết mà... Anh, là lựa chọn tôi không còn cách nào khác."

Hay cho một câu "không còn cách nào khác".

Bốn năm Lộ Đình và Đình Ngọc ở bên nhau, cộng lại cũng chưa khiến anh cảm thấy nghẹn khuất bằng bốn ngày này.

Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đối phương: "Em từng nói với Lộ Nghệ, em muốn trở về thế giới của em. Tôi rất tò mò... Thế giới của em và tôi rốt cuộc có gì khác nhau."

"Cho nên tôi tới," giọng anh khô khốc, "Tới thế giới của em sinh sống ba năm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ta không xứng với em."

Đình Ngọc nghe, trong lòng lại nghĩ: Nếu cậu thật sự tốt như vậy, Lộ Đình vì sao trước kia không chịu yêu cậu?

Vì sự xuất hiện của Tống Thần, Lộ Đình quyết định lập tức đưa Đình Ngọc rời đi.

Căn cứ này tài nguyên thiếu thốn, ở lại đây căn bản sẽ không có cuộc sống tốt.

Mấy ngày trước Lộ Đình ôm cậu một chút cũng phải giả vờ trưng cầu ý kiến của Đình Ngọc, nhưng trong chuyện này, anh hiển nhiên rốt cuộc không thể giả vờ nữa.

Phong Mại vâng mệnh đi giúp Đình Ngọc thu thập đồ vật.

Hành lý của Đình Ngọc rất ít, vài món quần áo giặt đến bạc màu, một ít đồ dùng hàng ngày, rất nhanh liền sắp xếp xong.

Phong Mại cung kính gọi một tiếng "chị dâu", Omega lại khẽ nhăn mày, nhẹ giọng nói: "Không cần gọi tôi như vậy."

Phong Mại trong lòng hơi ngẩn ra. Lộ Đình đã dặn hắn gọi như vậy.

Theo lẽ thường, Omega của Lộ Đình vốn nên là phu nhân tướng quân hưởng tôn quý ở Đế đô, sao lại ăn mặc mộc mạc, lưu lạc đến nơi như khu E này? Nhưng hắn một câu cũng không dám hỏi nhiều.

Hắn chỉ thấy rõ ràng: Lãnh đạo của bọn họ căn bản là đang tự làm khổ.

Cái Omega tên Đình Ngọc này đối với mọi lời Lộ Đình nói đều phản ứng hờ hững, nhìn như ôn nhu thuận theo, kỳ thật xa cách như cách một tầng băng.

Lộ Đình nói gì, cậu ấy đều sẽ không phản bác, nhưng những lời đó dường như căn bản không lọt được vào tim cậu.

Ngày họ rời đi, sắc trời âm trầm, dần dần tí tách đổ mưa. Lộ Đình căng một chiếc ô đen, phần lớn che nghiêng về phía Đình Ngọc, che chở cậu bước lên xe, sau đó anh mới vòng sang bên kia lên xe, ngồi sát bên cạnh cậu.

Đình Ngọc trước sau nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tan rã, giống như đang ngắm mưa, lại giống như chẳng có gì lọt vào mắt.

Phong Mại vừa khởi động xe, tiếng động cơ còn chưa ổn định, một bóng người đột nhiên xông ra, lập tức chặn trước đầu xe— là Tống Thần.

Phong Mại chửi nhỏ một câu.

Lộ Đình sắc mặt trầm xuống, không nói hai lời đẩy cửa xuống xe.

Trong màn mưa, hai người giằng co. Không biết Lộ Đình nói gì, Tống Thần đột nhiên vung quyền đánh tới.

Lộ Đình chưa bao giờ là người nén giận, lập tức trở tay đón đỡ, hai người nháy mắt vật lộn vào nhau, bùn nước b.ắ.n tung tóe lên ống quần.

Phong Mại đang định xuống xe can ngăn, lại thấy cửa xe sau đột nhiên bị đẩy ra. Đình Ngọc bước nhanh lao vào trong mưa.

Cậu không thèm nhìn Lộ Đình lấy một cái, lập tức ngồi xổm xuống đỡ Tống Thần đang ngã trên mặt đất, kiểm tra vết thương trên mặt đối phương.

Sau đó, cậu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lộ Đình. Trong đôi mắt đó, không có lo lắng, không có kinh hoảng, chỉ có sự trách cứ rõ ràng, lạnh băng.

Lộ Đình chưa bao giờ nghĩ tới, Đình Ngọc có một ngày sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.

Trước đây khi Đình Ngọc nhìn anh, trong mắt cậu hoặc là sự ôn nhu thuận theo, hoặc là nỗi thất vọng tĩnh lặng. Nhưng không phải là vẻ thù hận gần như hờ hững như lúc này.

Ánh mắt Đình Ngọc dừng lại trên khuôn mặt sưng đỏ của Tống Thần, đôi môi khẽ mấp máy, dường như muốn hỏi anh ta có đau không. Chưa kịp lên tiếng, cậu đã bị Lộ Đình một tay túm mạnh về phía mình.

Giọng Alpha lạnh lùng vang lên: "Về xe."

Đình Ngọc im lặng xoay người, bước vài bước về phía xe.

Tống Thần cố gắng gượng dậy, giọng nói hòa lẫn tiếng mưa rơi: "Đình Ngọc! Đừng đi theo anh ta... Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Chờ chúng ta..."

Lộ Đình quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt giống như đang nhìn một người đã chết: "Không có sau này. Cậu ấy là Omega của tôi, nếu anh thức thời, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Tống Thần đứng sững tại chỗ, nhìn bóng lưng Lộ Đình, ngón tay nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch.

________________________________________

Trở lại trong xe, Lộ Đình lấy áo khoác khô ráo choàng lên vai Đình Ngọc.

Bên ngoài cửa sổ xe, thân ảnh Tống Thần vẫn đứng thẳng bất động trong màn mưa. Mưa rơi càng lúc càng lớn, gần như làm nhòa tầm mắt.

Lộ Đình ra lệnh cho Phong Mại: "Lái xe."

Bên trong xe một mảnh tĩnh mịch.

Lộ Đình đột nhiên nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Đình Ngọc, đốt ngón tay dùng sức đến mức gần như trắng bệch: "Phản ứng vừa rồi của em... thật sự làm tôi đau lòng."

Đình Ngọc không trả lời, cũng không rút tay về.

Lộ Đình ghé sát cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lạnh ướt của đối phương, giọng nói thấp đến mức gần như tự nói: "Tôi biết, tất cả chuyện này... tôi đều phải chịu."

"Tôi sẽ chịu hết."

________________________________________

Lộ Đình trở lại Tổng quân bộ Khu E khi trời đã cuối thu.

Anh vốn là người bay đến từ Đế đô, hành sự cứng rắn, thủ đoạn lưu loát, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã tích lũy được quân công mà người khác không thể theo kịp.

Tin tức anh mang về một Omega, nhanh chóng lan truyền khắp các cấp. Kéo theo đó, anh cũng chuyển đến một nơi ở mới ẩn mình hơn.

Đàm Húc tìm đến không lâu sau khi anh trở về, nửa đùa nửa thật hỏi: "Tướng quân tìm được Omega nào về l.à.m t.ì.n.h nhân bé bỏng thế?"

Lộ Đình không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dừng trên tập tài liệu tình báo trong tay, chỉ bình thản đáp lại: "Đó là vợ tôi, cái quái gì mà tình nhân bé bỏng."

Đàm Húc nhất thời sững sờ. Hắn không rõ quá khứ của vị khách đến từ Đế đô này, chỉ lờ mờ nghe nói là một nhân vật tàn nhẫn đến mức có thể đạp đổ cả nhà vợ: "Không phải... vợ anh? Anh không phải đã sớm..."

Lộ Đình lười giải thích. Gần đây anh thậm chí không thích ở lại quân bộ lâu.

Những người thuộc hạ của anh đều nhận ra sự bất thường: lãnh đạo của họ gần đây quả thực giống như thay đổi một người, sự lạnh lẽo thường trực giữa hai lông mày đã tan đi, mắng chửi người cũng ít hơn, thỉnh thoảng thậm chí có thể thấy anh mỉm cười rạng rỡ.

Trừ những lúc tự mình dẫn đội ra nhiệm vụ, thời gian còn lại Lộ Đình phần lớn dùng để huấn luyện cấp dưới.

Anh dường như có một nguồn năng lượng không bao giờ cạn, mang theo một khí thế gần như hung hãn, gần như cố chấp dẹp yên các thế lực đen tối khó giải quyết ở Khu E.

"Tôi về nhà." Lộ Đình đứng dậy sửa sang áo khoác, "Gần đây muốn ở bên vợ tôi. Trừ phi tình huống đặc biệt khẩn cấp, đừng làm phiền tôi."

Đàm Húc lộ ra vẻ nhăn nhó, tặc lưỡi: "Bọn 'Nhện Độc' kia giống như lũ thỏ, đào hang khắp nơi, lần này lại để anh hụt tay, không biết chúng lại chui rúc vào ổ nào... Trong ngắn hạn chắc không dám tiếp tục gây rối đâu."

Nhện Độc là một khối u ác tính nổi tiếng ở Khu E.

Chúng nhận mọi việc dơ bẩn, chỉ cần tiền đúng chỗ, g.i.ế.c người phóng hỏa không chừa việc xấu nào.

Lộ Đình vừa triệt phá một ổ điểm của chúng, tự tay bắt giữ tên đầu sỏ được xưng là "Phó lãnh đạo", số còn lại lập tức tan rã.

Bất quá nhóm người này giống như gián, cách một thời gian lại ngoi lên gây chút động tĩnh.

Lộ Đình nghe vậy, ngược lại cong khóe miệng, tùy ý ngồi trên mép bàn: "Tôi còn phải cảm ơn chúng. Nếu không phải đám rác rưởi này, tôi tìm được vợ tôi còn phải tốn thêm chút công phu."

Nếu lại chậm hơn một chút, nói không chừng Đình Ngọc thật sự đã ở bên Tống Thần.

Vợ anh là một người thanh khiết như băng ngọc, cái tên Tống Thần nhìn đầu óc ranh ma kia cũng xứng sao?

Đàm Húc nhướng mày, mang theo chút hài hước: "Hôm nào có dịp nhìn thấy chị dâu, rốt cuộc là người thế nào, có thể làm anh nhớ thương đến vậy."

Lộ Đình không ngẩng đầu, gay gắt đáp lại một câu: "Lại không phải vợ cậu, cậu thấy cái gì mà thấy."

Đàm Húc âm thầm đảo mắt, hắn chỉ muốn xem rốt cuộc là người như thế nào mới có thể chịu đựng được cái tính nết bốc mùi của Lộ Đình này.

 

back top