Lần đầu tiên tôi gặp Trần Minh, là năm cậu ta bảy tuổi.
Cha là có con muộn mới sinh ra tôi.
Trước đây đều là anh nuôi quản lý xí nghiệp gia đình.
Cho đến khi tôi trưởng thành, cha không biết nổi cơn điên gì, cứ muốn giao việc kinh doanh cho tôi.
Điều anh nuôi đến công ty con phía dưới.
Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, không hề trách tôi.
Nhưng cũng vì thế mà tình cảm với cha rạn nứt.
Sau khi rèn luyện một thời gian ngắn ở công ty con, anh ấy quen biết chị dâu.
Năm thứ hai liền có Trần Minh.
Bị cha quản thúc quá mức áp lực, tôi đến tìm anh nuôi chơi.
Mười chín tuổi, tôi dẫn Trần Minh trèo cây lấy trứng chim.
Cậu ta trượt chân, ngã xuống.
May mà tôi nhanh mắt, lấy thân mình làm đệm thịt, mới không để cậu ta bị thương.
Sau đó, tôi bị gãy một chiếc xương sườn.
Nằm viện một thời gian dài.
Cha tôi hoàn toàn không cho tôi gặp anh nuôi.
Cho đến khi anh ấy trút hơi thở cuối cùng, cha cũng không cho anh ấy đến.
Cho đến năm nay.
Anh nuôi qua đời vì bệnh tim, vợ anh ấy bỏ đi.
Tôi thậm chí còn không gặp được anh ấy lần cuối.
Gặp lại Trần Minh, là ở đám tang anh nuôi.
Đứa trẻ mười lăm tuổi.
Mất cha, mẹ bỏ đi.
Anh nuôi để lại một bức thư nhận nuôi.
Rồi ném cục nợ nóng bỏng tay này cho tôi.
Tôi thích đàn ông.
Nên gần ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn.
Càng đừng nói là nuôi con.
Nhưng thằng nhóc con này cứ thế đi đến trước mặt tôi.
Chớp đôi mắt to tròn gọi tôi là "Chú nhỏ".
Gọi đến mức tôi mềm lòng, đành phải đưa cậu ta về nhà.
