Cả người nóng ran, tôi cảm thấy mình sắp c.h.ế.t cháy.
Trong mơ hồ, có người kéo quần áo tôi.
Tôi muốn giãy ra, nhưng làm thế nào cũng không thể phản kháng.
Càng lúc càng nóng.
Có thứ gì đó sắp nung chảy tôi rồi.
Cho đến khi vượt qua điểm cao nhất, cậu ta mới chịu bỏ qua.
Ra một thân mồ hôi, cuối cùng tôi cũng ngủ say.
...
Ngày hôm sau mơ màng tỉnh dậy, đã là buổi trưa.
Đầu đau như búa bổ, trên người không mặc gì.
Tôi cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Trong đầu không còn một chút ký ức nào.
"Chú tỉnh rồi, chú nhỏ."
Giọng Trần Minh truyền đến từ cửa.
Cậu ta mặc tạp dề, bưng một ly sữa.
Tôi gật đầu, khó khăn lắm mới dịch chuyển đến mép giường.
Không hiểu tại sao, bắp đùi của tôi lại đau như vậy?
"Chú mặc quần áo, cháu ra ngoài trước đi."
"Cái này được không?"
Cậu ta như không nghe thấy, mở tủ quần áo của tôi.
Lật ra một bộ đồ ngủ và đồ lót.
Cứ thế ung dung đứng trước giường tôi.
"Cháu giúp chú mặc, chú nhỏ."
"Tôi bảo cháu ra ngoài!"
Tôi có chút mất kiên nhẫn giật lấy quần áo, nhưng cậu ta vẫn không hề động đậy.
Ngược lại cúi người xuống, giữ lấy mắt cá chân tôi dưới chăn.
Cảm giác ấm áp đi dọc lên trên.
Tôi đột nhiên nhớ lại vẻ mặt cậu ta khi mạo hiểm tính mạng trên không trung ngày hôm qua.
Giống hệt bây giờ.
Cứ như mãnh thú xem tôi là thức ăn.
Cơn giận lập tức bốc lên, tôi đẩy mạnh cậu ta ra.
Lực không kiểm soát tốt, cậu ta loạng choạng đụng vào tủ quần áo.
Bộ dạng chật vật, tôi theo bản năng lại thấy xót xa.
"Mau đưa quần áo cho tôi, cút ra ngoài."
Cậu ta nhìn tôi, mím môi.
Không phản bác, ngoan ngoãn đặt quần áo lên giường tôi.
"Vậy cháu đợi chú ăn cơm."
Trần Minh xoay người rời đi, đóng cửa lại.
Sợ cậu ta quay lại, tôi thay quần áo hoàn toàn trong chăn.
Thay xong, tôi chống tay lên trán cười khổ.
Không hiểu mình đang đề phòng cái gì.
Tôi không vội ra ngoài, bưng ly sữa đó lên từ từ uống.
Thực chất là không biết phải đối mặt với tên khốn Trần Minh này như thế nào.
Dù sao cảnh cậu ta ôm hôn tôi trong mưa, vẫn còn vương vấn trong đầu tôi.
Vừa uống được một nửa, tôi nghe thấy giọng Đoàn Hoài.
Mang theo sự gấp gáp.
"Trần Minh! Cháu tránh ra, tôi muốn gặp Tổng giám đốc Trần."
Tiếp theo là giọng trả lời lười biếng của Trần Minh.
"Trợ lý Đoàn, sáng sớm xông vào phòng ngủ của cấp trên, không hợp lý lắm đâu nhỉ?"
"Không hợp lý?"
Đoàn Hoài nâng cao giọng.
"Cháu lấy tính mạng ra uy h.i.ế.p anh ấy, Trần Minh, cháu biết xấu hổ chút đi, anh ấy là chú nhỏ của cháu!"
"Chú nhỏ thì sao?"
Trần Minh cười nhẹ một tiếng, giọng điệu bất cần.
"Chúng ta không có quan hệ huyết thống, hơn nữa..."
Cậu ta dừng lại một chút, như cố ý nói cho tôi nghe.
"Tối qua anh hẹn hò với anh ấy, anh ấy không phải vẫn liều mình đến tìm cháu sao?"
"Cháu cút ngay! Tôi phải vào hỏi anh ấy."
Đoàn Hoài tức đến mức giọng run lên, nhưng bị Trần Minh giữ chặt.
"Hỏi gì?" Giọng Trần Minh đột nhiên trầm xuống, "Hỏi anh ấy tối qua ngủ với ai? Hay hỏi anh ấy gọi tên ai?"
Lời cậu ta vừa thốt ra.
Một vài đoạn ký ức rời rạc bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.
Tối qua, tôi sốt cao, ý thức đứt đoạn.
Nhưng tôi biết rõ có người đang thao túng tôi.
Cảnh tượng từng màn lướt qua.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy người đàn ông đè tôi dưới thân.
Đúng là khuôn mặt của Trần Minh!
Chết tiệt.
Tôi thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ thằng tiểu súc sinh này.
Giọng Trần Minh lại xuyên qua cánh cửa truyền vào.
"Cháu canh anh ấy cả đêm, anh ấy đã khỏe rồi, trợ lý Đoàn, bây giờ anh đến góp vui làm gì?"
"Anh ấy bị bệnh chẳng phải vì..."
Lời Đoàn Hoài còn chưa nói xong, tôi đã kéo cửa ra.
Trần Minh đứng ngay ở cửa, thấy tôi, giọng điệu lập tức dịu xuống.
"Chú nhỏ."
Đoàn Hoài thấy tôi đi ra, lập tức tiến lên.
"Anh Tụng Niên, anh sao rồi? Có cần đưa anh đến bệnh viện ngay không?"
Tôi không nhìn anh ta, ánh mắt rơi trên mặt Trần Minh.
Lúc này cậu ta ngoan ngoãn, giống hệt một chú thỏ nhỏ.
"Đoàn Hoài, anh về công ty trước, lùi cuộc họp hôm nay sang ngày mai, tôi cần giải quyết chút việc nhà."
"Việc nhà?" Đoàn Hoài sững sờ, chỉ vào Trần Minh, "Anh Tụng Niên, cậu ta..."
"Trợ lý Đoàn."
Trần Minh mở lời cắt ngang anh ta.
"Chú nhỏ nói, đây là việc nhà của Trần gia, anh là người ngoài ở đây lắm lời, hợp lý sao?"
Cậu ta cố ý nhấn mạnh hai từ "người ngoài".
Mặt Đoàn Hoài tái xanh, tôi vỗ vỗ lưng Đoàn Hoài, giúp anh ta lấy lại chút thể diện.
"Ngoan, anh về công ty trước đi."
Lúc này anh ta mới hậm hực xoay người rời đi.
Cửa thang máy đóng lại, Trần Minh hớn hở tiến lên gọi chú nhỏ.
Tôi lại giáng một tát không hề nương tay vào mặt cậu ta.
Tát này, tôi hoàn toàn không giữ sức, làm lòng bàn tay tôi cũng đau.
"Ch... Chú nhỏ?"
Giọng cậu ta nhuốm màu nức nở.
Tôi lại gọi điện cho Bà Trần.
"Dọn dẹp từ đường Trần gia, tôi muốn dùng gia pháp."
