Tình cảnh hiện tại vô cùng ma quái.
Tay chân tôi đều bị dây thừng trói chặt, thiếu niên đứng trước mặt tôi có mái tóc vàng hoe, dung mạo đẹp đến kinh ngạc.
Cậu ta mặc chiếc áo sơ mi đen lấy từ tủ quần áo của tôi, hung hăng bóp chặt cằm tôi.
"Tại sao, lại triệt sản cho tôi?"
Tôi lắc đầu cố gắng giãy giụa, nhưng tiếc là sức tay cậu ta quá lớn.
"Cậu là thằng quái nào? Bắt cóc là phạm pháp cậu hiểu không?"
Thiếu niên suy nghĩ hai giây, chậm rãi thốt ra ba chữ:
"Chiêu... Đào Hoa."
Tôi khựng lại.
Chiêu Đào Hoa là tên con mèo mướp nhà tôi.
Vì bình thường nó hay chơi với đám mèo hoang, tôi sợ nó làm lớn bụng con mèo cái nào đó, nên chiều nay tôi đã xin nghỉ phép, đưa nó đi triệt sản.
Tôi đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới.
"Không phải chứ, mèo thành tinh à?"
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, cuối cùng nói năng cũng trôi chảy hơn một chút.
"Tống Nghị Nhiên, anh miệng nói tôi là cục cưng, là bảo bối của anh, giờ tôi đứng ngay trước mặt anh, mà anh lại không nhận ra sao?"
"Cho anh xem! Mèo vẫn còn đau đây này!"
Cậu ta vì tức giận mà định tụt quần.
"Khoan! Khoan đã! Tôi tin rồi có được không?"
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, "Cái đồ này, à không, con mèo này... nói chuyện thì nói chuyện, sao lại tụt quần chứ? Vô lễ!"
"Ngoan... khụ khụ, trước hết cởi trói cho tôi đã."
Ban đầu tôi định gọi "cục cưng", nhưng chợt nhớ Chiêu Đào Hoa đã biến thành người, nên kịp thời dừng lại.
Chiêu Đào Hoa bực bội cúi xuống nhìn thẳng tôi, đôi mắt hoa đào dài hẹp nhìn tôi không chớp.
"Anh thay đổi rồi."
Tôi: ?
Cậu ta dùng một tay túm cổ áo tôi, hung dữ chất vấn, "Tại sao lại lạnh nhạt với tôi như vậy?"
"..."
Tôi đành nhượng bộ, "Cục cưng ngoan, bảo bối, cởi trói cho tôi đi mà."
Lúc này Chiêu Đào Hoa mới nguôi giận.
Miễn cưỡng cởi trói cho tôi.
Tôi tò mò chọc chọc vào khuôn mặt tinh xảo của cậu ta, rồi lại chạm vào tóc cậu ta.
Vẫn cảm thấy khó tin về việc "con mèo nuôi lâu ngày biến thành người".
"Tối nay tôi ra ngoài chơi, bị mấy đứa bạn cười nhạo."
Chiêu Đào Hoa ngồi phịch xuống đùi tôi, căm phẫn nói: "Chúng nó bảo tôi là thái giám."
Làn da ở nơi thầm kín nhất chạm vào nhau, hơi nóng lan tỏa.
Hô hấp của tôi gấp gáp hơn vài phần, vội vàng cử động đùi.
"Ông tướng ạ, cậu vẫn nghĩ mình là mèo à."
Chiêu Đào Hoa nổi nóng, hoàn toàn không thèm nghe.
Tự mình nói tiếp:
"Yêu mèo vốn đã hiếm, gia tộc chúng tôi lại là độc đinh ba đời, anh nói cắt là cắt, bảo tôi ăn nói với gia tộc thế nào đây?"
"Đồ tồi!" Cậu ta mắng tôi.
