CON MÈO TÔI TRIỆT SẢN BIẾN THÀNH NGƯỜI THÌ PHẢI LÀM SAO

Chương 7

"Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng ta tính gộp cả hai lần luôn."

Chiêu Đào Hoa không biết tìm đâu ra sợi dây thừng trói tôi lần trước, lạnh lùng lột sạch quần áo của tôi.

"Nếu tôi không thể sinh sản, vậy thì anh sinh thay."

Tôi không nhịn được chửi thề:

"Sinh cái rắm! Bố mày là đàn ông, hơn nữa người và mèo có cách ly sinh sản!"

Chiêu Đào Hoa không nói gì, nhìn tôi từ đầu đến chân.

Ánh mắt như có thực thể, từng tấc từng tấc, đốt cháy tôi khắp người.

Cậu ta cười một tiếng.

"Dâm đãng quá, anh trai."

"Tôi mới nhìn một cái, phản ứng đã lớn như vậy rồi."

Tôi xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, cố tình hét lên:

"Thằng gay c.h.ế.t tiệt kia cút xa ra, bố mày là trai thẳng!"

"Giả vờ cái gì."

Thiếu niên quỳ một chân hôn tôi.

Hôn đến mức cả hai đều thở dốc.

Bóp chặt mặt tôi, đưa xuống dưới.

"Khi tôi còn là mèo, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị anh hít hà khắp cả rồi."

"..."

Khoảnh khắc cơn đau truyền đến, tôi cắn mạnh vào vai Chiêu Đào Hoa.

Chết tiệt, ngày mai phải tìm bệnh viện thú y kia đòi bồi thường!

Một lúc sau, cơn đau rút đi.

Hơi sướng là sao nhỉ?

Lại hai mươi phút nữa trôi qua.

Sướng quá đi mất! Tôi phục rồi.

Không biết bao lâu sau.

Tôi dùng hết sức lực túm lấy Chiêu Đào Hoa.

"Lần cuối cùng! Còn lần nữa xem mai tôi tỉnh dậy có đuổi cậu ra khỏi nhà không!!!"

Có lẽ là do phóng túng quá độ.

Chiêu Đào Hoa ngủ rất sâu.

Tôi tập tễnh bò dậy, mang theo điện thoại và sạc pin, chạy trốn.

Tôi nhắn tin cho Bùi Việt, xin nghỉ phép một tháng.

Anh ta vốn nghiêm khắc trong quản lý, lại chấp thuận một cách dứt khoát.

Còn an ủi tôi một cách khó hiểu:

【Tôi biết cậu nhất thời không chấp nhận được hiện thực, có tâm sự gì cứ tìm tôi tâm sự, tôi luôn ở đây.】

Thần kinh!

Tên thủ phạm lại giả vờ làm người tốt.

Không dám nghĩ nếu anh ta biết mình vô tình thành toàn cho tôi và Chiêu Đào Hoa, liệu cái phép nghỉ này có còn được phê duyệt không.

Sau đó, tôi đưa con mèo Ba Tư trắng đến chỗ Triệu Nguyên.

Người mở cửa là một người đàn ông lạ mặt.

Vẻ mặt hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ được phép lịch sự cơ bản.

"Xin chào, tìm ai?"

Áo choàng tắm của người đàn ông được buộc lỏng lẻo quanh eo, lồng n.g.ự.c lộ ra có vài vết đỏ, trông như mới bị "hít" vào.

Tại sao tôi lại biết điều đó.

Vì trên người tôi cũng có.

Làm phiền chuyện tốt của người ta, tôi lập tức lúng túng.

"Không có gì, chỉ là mang quà đến tặng Triệu Nguyên thôi."

Tôi đặt con mèo xuống, quay đầu chạy.

Phía sau, Triệu Nguyên thò đầu ra.

"Anh Nghị Nhiên đi đứng kiểu gì lạ vậy..."

Người đàn ông liếc anh ta một cái đầy ẩn ý.

"Giống cậu thôi."

Khuôn mặt trắng trẻo của Triệu Nguyên ửng hồng.

"Gì mà chồng, không biết xấu hổ, tôi chưa có thừa nhận."

Người đàn ông nheo mắt lại, giọng nói nguy hiểm:

"Ừm... Thế cứ mỗi giờ *** với chồng, đổi lại con mèo này được ở lại một ngày, cậu đồng ý không?"

 

 

back top