Bàn tay thiếu niên khóa chặt gáy tôi, như muốn nuốt chửng tôi vào bụng.
Khi dứt ra, một sợi chỉ bạc mỏng manh kéo dài giữa môi.
Chiêu Đào Hoa áp trán vào trán tôi, hơi thở hòa quyện.
"Xin lỗi."
Tôi mở lời trước.
"Tôi... chưa từng yêu đương, cần thời gian để xác định rõ mối quan hệ của chúng ta."
"Xác định rõ chưa?"
Giọng cậu ta khàn khàn, "Chúng ta có quan hệ gì?"
"Thú cưng và chủ nhân."
Chiêu Đào Hoa cười khẩy một tiếng, quay người định bỏ đi.
"... Và cũng là bạn trai của tôi."
Tôi chậm rãi thốt ra nửa câu sau.
"Vậy thì còn tạm được."
Chiêu Đào Hoa vùi đầu vào cổ tôi, lầm bầm:
"Bùi Việt và nhà họ Thẩm đã hủy hôn rồi, tôi cứ tưởng... anh đi tìm anh ta."
"Hủy hôn?"
"Anh không biết sao?"
Tôi không vui nói, "Đầu óc tôi toàn là cậu, lấy đâu ra thời gian nghĩ đến người khác."
Chiêu Đào Hoa ngẩn ra, khóe miệng vô thức nhếch lên.
"Tôi thừa nhận là bị anh dỗ ngọt rồi... anh trai."
Quấn quýt một lúc, tôi trêu cậu ta:
"Nghe nói nghệ danh của cậu bây giờ là Tống Đào Hoa, lấy họ tôi là ý gì?"
"Chính là ý mà anh nghĩ đó."
Cậu ta cúi xuống, hôn chụt một cái lên mặt tôi.
"Đến đây tặng hoa đào cho Tống Nghị Nhiên."
Tôi khẽ ho khan.
"Đã là hoa đào của tôi, ai cho phép cậu tự ý đi đóng phim ngắn 'song nam chủ' hả?"
"Một là để kiếm tiền nuôi anh."
Chiêu Đào Hoa nghiêm túc nói, "Tôi không muốn anh quá vất vả, anh đã tiêu rất nhiều tiền cho tôi rồi, đến lượt tôi nuôi anh."
"Còn thứ hai nữa."
Giọng cậu ta trầm xuống, "Tôi ngửi thấy mùi của những con mèo hoang mất tích trên người diễn viên đối thủ."
...
Chiêu Đào Hoa nhanh chóng nộp bằng chứng thu thập được cho sở cảnh sát.
Luật pháp mới nhất của quốc gia quy định, hành vi ngược đãi động vật được xếp vào tội phạm hình sự.
Tên cuồng ngược đãi mèo tên Hứa Mỗ Huy đó, vì tình tiết nghiêm trọng, cộng thêm là người của công chúng, phạm vi ảnh hưởng lớn.
Bị kết án tù chung thân, nửa đời còn lại sẽ phải sống trong nhà giam.
Bùi Việt nhắn tin hẹn gặp tôi, nói có chuyện quan trọng cần bàn.
Tôi dứt khoát gửi một lá đơn xin nghỉ việc qua.
Bất kể là chuyện gì, cũng không còn liên quan đến tôi nữa.
Phấn đấu ở Kinh Thị lâu như vậy, tiền cũng tích lũy đủ rồi.
Sau này tôi dự định làm quản lý cho Chiêu Đào Hoa, sai cậu ta kiếm tiền cho tôi tiêu.
Tối hôm đó.
Lần đầu tiên sau khi tái hợp, tôi càng sờ càng thấy không đúng.
"Sao cậu lại..."
"Sao lại mọc ra rồi à?"
Chiêu Đào Hoa hừ cười, "Tôi là yêu mèo mà."
"Hơn nữa..."
Ý thức trôi nổi cùng cơ thể chìm nổi, tôi nắm chặt chăn.
"Gia tộc chúng tôi có thể làm đàn ông mang thai, anh trai có muốn thử không?"
(Hết Chính văn)
