ĐÊM TRƯỚC NGÀY ANH KẾ ĐÍNH HÔN

Chương 19

Một ngày ăn trưa, cuối cùng tôi không nhịn được, hỏi anh về chuyện giảm cổ phần.

Mấy năm nay, bố tôi đã lần lượt đưa cho anh không ít cổ phần công ty, nếu rút hết tiền mặt, đó là một khoản tiền khổng lồ đủ để anh tự lập nghiệp.

Anh không phủ nhận, chỉ im lặng cắt thịt bò bít tết.

Tôi truy hỏi: “Anh muốn... tự mình ra ngoài khởi nghiệp sao?”

Anh lắc đầu: “Không. Tiểu Bảo, anh còn chưa nhìn em lớn lên mà.”

Chủ đề này kết thúc tại đây.

Vài ngày sau, tin đồn về việc anh muốn tự lập môn phái trong công ty, lặng lẽ biến mất.

Một thời gian sau nữa, vào một chiều cuối tuần, chuông cửa căn hộ tôi reo.

Ngoài cửa là Cố Bỉnh Quyết, bên cạnh anh là hai chiếc vali cỡ lớn.

Tôi còn chưa kịp hỏi, anh đã xách vali, đường hoàng đi vào.

Anh liếc nhìn căn hộ nhỏ của tôi, như thể đang tuần tra lãnh địa của mình.

Tôi trợn mắt há hốc mồm hỏi anh định làm gì.

Anh đặt vali xuống, quay người lại, nhìn tôi rất nghiêm túc.

“Anh chuyển đến, tiện đưa đón em đi làm.”

Tôi lờ mờ cảm thấy anh có chuyện giấu tôi.

Tôi từng nghe thấy anh gọi điện thoại trên xe, nhưng người liên lạc lại là quản lý của sàn đấu giá Sotheby's.

Lúc đó tôi không nghĩ nhiều.

Không lâu sau, tôi đọc được trên tạp chí tài chính, anh đã bán đi những bức tranh trường phái Ấn tượng mà anh trân quý nhất, trong một buổi đấu giá gây chú ý toàn cầu.

Đó là bộ sưu tập anh bắt đầu từ năm mười tám tuổi, là phần quan trọng nhất trong thế giới tinh thần của anh.

Đến đêm Giáng Sinh, anh chuẩn bị một bữa tối vô cùng thịnh soạn trong căn hộ của chúng tôi.

Ánh nến lung linh, rượu vang đỏ nồng ấm, ngọn lửa ấm áp nhảy múa trong lò sưởi điện tử.

Sau khi ăn uống no say, anh lấy ra một tập tài liệu dày cộp, bằng giấy da bò, trịnh trọng đặt trước mặt tôi.

“Quà Giáng Sinh tặng em.” Anh cười nói.

Tôi mở ra.

Sau khi nhìn rõ, đầu ngón tay tôi run rẩy.

Bên trong không phải hợp đồng, cũng không phải tài liệu dự án.

Trang đầu tiên, là Giấy chứng nhận cảm ơn đóng góp của Miếu Huỳnh Đại Tiên, số tiền lớn đến mức tôi tưởng mình đã viết sai dấu chấm thập phân.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Anh chỉ cười, bảo tôi tiếp tục lật trang.

Trang thứ hai, Chùa Bửu Liên.

Trang thứ ba, Nhà thờ St. John.

Trang thứ tư...

Trang thứ năm...

Chùa chiền, đạo quán, nhà thờ... Mỗi khoản quyên góp, đều có số tiền lớn đến mức khiến tim tôi đập thình thịch.

Tim tôi đập điên cuồng trong lồng ngực, gần như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn anh, môi run rẩy, không nói được một lời nào.

Nước mắt không báo trước rơi xuống.

Đây là ý gì?

Dưới ánh nến, khuôn mặt Cố Bỉnh Quyết được chiếu rọi vô cùng tuấn tú, anh dịu dàng nhìn tôi.

Anh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt tôi.

“Tiểu Bảo, anh thay em, trả hết tất cả tiền cho Chúa Jesus, Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế rồi.”

Anh dừng lại, từng chữ một nói.

“Bây giờ, em tự do rồi.”

“Em không còn nợ ai nữa.”

 

back top