ĐÊM TRƯỚC NGÀY ANH KẾ ĐÍNH HÔN

Chương 5

Tần Anh Bác kéo rèm cửa sổ của tôi ra.

Tôi giật mình bật dậy, như một ma cà rồng loãng xương.

“Cố thiếu, dậy thôi, đi mua đồ nội thất với em!”

Tôi ngẩn người một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ kính lớn, thấy thành phố ban ngày đã lâu không gặp, gật đầu.

Anh ta chuyển vào phòng ngủ còn lại của căn hộ.

Thế giới của tôi, từ chỉ có tiếng leng keng va chạm của chai rượu, bắt đầu được lấp đầy bằng những âm thanh mới.

Là tiếng nhạc anh ta mở trong bếp vào buổi sáng, là tiếng la mắng khi anh ta chơi game, là bản nhạc không thành giai điệu anh ta ôm đàn guitar gảy ra.

Tần Anh Bác sẽ mua nguyên liệu tươi về, nấu một bữa ăn không ngon lắm nhưng nóng hổi, rồi gõ cửa phòng tôi: “Ăn cơm thôi, không là em ăn luôn phần của anh đó.”

Tôi không còn nghiện rượu, vì anh ta sẽ giấu rượu của tôi đi, thay bằng sữa.

Tôi không còn khóc suốt đêm, vì anh ta sẽ ngủ dưới sàn phòng khách, nói là sợ tôi mộng du ngã lầu.

Hai tháng sau, Tần Anh Bác về Hong Kong thăm thân, căn hộ lại trở về yên tĩnh.

Sau đó, Cố Bỉnh Quyết đến.

Tập đoàn Cố thị dự định niêm yết thứ cấp tại Mỹ thông qua ADR.

Anh, với tư cách là tổng phụ trách dự án, dẫn cả nhóm bay đến New York, họp thâu đêm suốt sáng với các ngân hàng đầu tư và luật sư.

Thỉnh thoảng tan ca sớm, anh sẽ đi đường vòng ghé qua chỗ tôi.

Khi anh đến, bộ vest Savile Row đặt may trên người vẫn chưa thay, chỉ nới lỏng cà vạt, ống tay áo sơ mi vẫn được xắn lên cẩn thận đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc và chiếc Patek Philippe.

Trên người anh toát ra vẻ gợi cảm cấm dục.

Mệt mỏi, nhưng vẫn kiểm soát mọi thứ.

Anh giặt quần áo cho tôi, nấu cơm, giúp tôi xem bài tập khóa học.

Dáng vẻ anh nấu ăn rất chuyên chú, như thể đang xử lý một hợp đồng trị giá hàng trăm triệu.

Có lần, tôi chỉ muốn lấy một chai tương ớt từ bên cạnh anh, anh gần như giật nảy mình tránh ra như bị điện giật.

Cơ thể anh lập tức căng cứng, như thể tôi là một quả b.o.m có thể phát nổ.

Tôi rời khỏi bếp, không vào nữa.

Gần đến Giáng Sinh, mọi người trong nhóm dự án đều về Hong Kong, anh ở lại thêm vài ngày để bầu bạn với tôi.

Tối hôm đó, anh đang rửa chén trong bếp.

Tiếng nước chảy róc rách, ánh đèn ấm áp phác họa bóng lưng rộng lớn của anh.

Đúng lúc này, Tần Anh Bác trở về.

“Cố thiếu! Em về rồi đây! Anh có nhớ em không nè!”

Anh ta vừa vào đã ôm chầm lấy tôi, đầu dụi loạn xạ vào cổ tôi.

Lời nói của anh ta luyên thuyên, không dứt.

Tiếng nước dừng lại.

Cố Bỉnh Quyết đứng trong bếp, nhìn chúng tôi từ xa, ánh mắt u tối khó dò.

Trong lòng tôi chợt nảy ra một ý.

Tôi đổi đẩy thành kéo, ôm lấy đầu Tần Anh Bác, ấn anh ta sâu hơn vào hõm cổ tôi.

“Ừm, nhớ cậu.”

 

back top